NHÂN DỊP 19 THÁNG 5
NGHE KỂ LẠI CHUYỆN RẤT BÍ ẨN VÀ ĐAU XÓT VỀ BỆNH TÌNH CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH
(người kể: Anh hùng Xứ Nghệ)
(người kể: Anh hùng Xứ Nghệ)
Truy hoan mãi các cháu gái ngoan 15 tuổi, ngày nầy qua tháng nọ, Bác sinh ra nhàm chán, vì các cháu bé chẳng có kinh nghiệm, lại chật hẹp làm cho Bác phải lao động nặng nhọc, khó khăn lắm mới thanh tóan mục tiêu đến nơi đến chốn. Nhiều khi Bác cần cảm xúc mạnh mà các cháu chẳng hiểu gì để chiều theo ý Bác.
Thấy Bác Hồ không vui, bức xúc lại hay gắt gỏng với 4 tên hậu cần là Kháng, Chiến, Thành và Công, cho nên bí thư Vũ Đình Hùynh mới đề xuất một sáng kiến mới để giúp Bác giải tỏa ưu phiền. Nguyên đồng chí Vũ Đình Hùynh là kẻ hầu hạ thân tín trong chức vụ then chốt là bí thư, thường được hưởng sái nhì các cô bé sau khi được gặp Bác Hồ cấy giống Đỏ lòm.
Nhân một buổi đẹp trời, Huỳnh liền tâm sự với Bác là con gái quá trẻ không biết gì, rất khó gây cảm hứng, chi bằng nên tìm mấy cô có kinh nghiệm phục vụ Bác thì hơn hẳn. Được lời như cởi tấm lòng. Bác mới chấp thuận đề nghị xây dựng nầy và quyết định cho Hùynh xúc tiến ngay kế họach. Bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan được thông báo, tất cả đều nhất trí.
Nói thì dễ nhưng khó thực hiện vô cùng. Bí thư Hùynh bèn hỏi bộ trưởng Hòan
- Làm thế nào bí mật quốc gia không bị tiết lộ ?
Cái khó nhất là đem các cô gái làng chơi vào phủ chủ tịch mà không gây ấn tượng xấu trong dân chúng.
Bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan đưa ý kiến rằng:
- Bác cải dạng làm một đồng chí người Trung quốc vĩ đại qua tham quan hữu nghị Hà Nội như vậy sẽ qua mặt được mọi người.
Bí thư Hùynh tán đồng sáng kiến ngay:
- Bác lại nói thạo tiếng Quan thoại và tiếng Quảng Đông thì không còn ai biết được.
Nhất trí !
Kế họach được tranh thủ xúc tiến khẩn trương.
Trong một đêm không trăng không sao, Bác cải trang hòan tòan từ đầu chí chân không khác gì một người Tàu chính cống. Nhưng còn bộ râu của Bác quá nổi tiếng thì không có thể dấu diếm được. Bác đề nghị cạo phăng đi, vì Bác luôn luôn thực thi châm ngôn: "phải khắc phục, hy sinh và hy sinh cho dân tộc và cho Đảng".
Thế là bộ râu bất hủ của Bác bị giải phóng dưới lưỡi dao cạo chuyên nghiệp của đồng chí bí thư Hùynh.
Đòan người bí mật rời phủ chủ tịch thẳng tiến đến động đĩ theo sự hướng dẫn của đồng chí bí thư Vũ Đình Huỳnh.
Để bảo mật đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan còn cho lệnh cúp điện tòan khu vực, cho nên khi Bác đến động đĩ thì chẳng có ai thấy. Khi cánh cửa động mở ra, đòan người lách nhanh vào bên trong, cánh cửa đóng lại, thì lúc ấy đồng chí bộ trưởng mới cho khu phố có điện trở lại.
Bác Hồ được giới thiệu là Tôn Xếnh Xáng, đồng chí vĩ đại trung ương đảng bộ cố vấn tối cao Hồng vệ binh Trung ương cục Bắc Kinh, xóm chị em ta vừa hân hoan vừa run sợ. Phen nầy động đĩ sẽ làm ăn khấm khá, cho nên phải hết lòng phục vụ để được bồi dưỡng cả trăm lần hơn đón tiếp bọn khách làng chơi quen thuộc.
Đêm đó Bác được chính cô chủ động Minh Xuân phục vụ hết mình, khiến Bác lên chín tầng mây xanh. Đặc biệt hơn nữa có cô Long Nữ Kim Tinh tuy còn rất trẻ mà giải nghệ sớm vì lý do thầm kín riêng, nay cũng được mụ chủ động cho người triệu hồi để phục vụ "đồng chí Trung Quốc vĩ đại Tôn Xếnh Xáng", với thân hình mềm mại như rắn, cô ta quấn quanh người Tôn Xếnh Xáng như con trăn quấn con nai, xiết mạnh, rồi dản ra từng nhịp làm cho Tôn Xễnh Xáng rên xiết liên hồi, chỉ còn từ chết tới bị thương, "ôi! thiên đường là đây, địa ngục cũng là đây". Long Nữ Kim Tinh ưởng người ra, dùng cùi chỏ chọt mạnh vào ba sườn Tôn Xếnh Xáng khiến y kêu "Ah", liền tức thì một vòi nước bắn vào mồm Xếnh Xáng rất chuẩn đích khiến y do phản xạ tự nhiên nuốt ừng ực cả vòi nước tiểu vào mồm, diễn biến thần kỳ, mà nếu không nhìn thấy mà chỉ nghe kể lại thì không ai tin nổi.
Đồ nhậu thì ê hề. Có món vịt tiềm bát bửu mà Bác ưa thích nhất. Huyết rắn ngâm kỳ nam làm cho Bác tăng gia sung sức, không biết mệt. Bác thực thi khẩu hiệu "lao động là vinh quang", Bác tranh thủ liên tu bất tận trong đêm đó như Bác đã hy sinh mấy chục năm cho cách mạng vô sản chuyên chính.
Trời chưa sáng, đang còn trong mê lộ mà bộ trưởng Trần Quốc Hòan đã giục Bác và bí thư Hùynh phải ra về gấp.
Bác Hồ lại càu nhàu:
- Chưa đả, mai hãy về được không ?
Bộ trưởng Hòan dứt khóat, nói:
- Thưa Bác không được, không cách gì giải thích được sự vắng mặt của Bác tại phủ chủ tịch.
Lại cái màn cúp điện cả khu phố, cho đến khi Bác đã về lại phủ chủ tịch an tòan, thì khu phố mới có điện trở lại.
Năm đêm liền, Bác Hồ đi đi về về nơi xóm chị em ta rất vui vẻ tươi mát.
Lao động vượt chỉ tiêu trong nhiều đêm, qua ngày thứ sáu thì Bác hơi sốt, đi đứng không thoải mái, Bác Hồ hạ quyết tâm không ra khỏi phòng. Tuy nhiên Bác luôn luôn đeo chòm râu giả, nhằm đánh lừa mấy hậu cần.
Có lẽ vì lao động quá mức mà Bác Hồ cảm thấy như kiệt sức, đi tiểu khó khăn, cái của quí như có hơi to lên chắt là do cọ sát mà làm sưng phồng.
Bộ trưởng Y tế BS Tôn Thất Tùng được hậu cần của Bác cho đi đón khẩn trương đến phủ chủ tịch vào sáng ngày thứ bảy, sau khi đo nhiệt độ, nghe phổi phèo, chẩn đóan bệnh của Hồ chủ tịch, BS Tùng xác định là cảm mạo.
Bộ trưởng Trần Quốc Hòan lo lắng hỏi:
- Thưa Bác, Bác có đưa cho BS Tùng xem cái của quí của Bác không ?
Bác Hồ trả lời yếu xìu:
- Tôi nghĩ cơn sốt không có liên quan gì đến cái ấy.
Vào buổi chiều hôm đó thì cái của quí sưng đỏ lên, đau nhức không chịu thấu. BS Tùng lại bị gọi vào phủ chủ tịch. Lần nầy không thể dấu được nữa, Bác Hồ thú thật có đi chơi đĩ mấy hôm vừa rồi.
BS T. T. Tùng kêu trời:
- Nguy rồi, nguy to rồi, bệnh nầy vô cùng trầm trọng !
Bác Hồ tái mặt:
- Liệu có thuốc để chữa cho mau khỏi ?
Bộ trưởng Y tế TT Tùng lấy mẩu của dương vật của Bác để làm biopsy, Bác rán chịu đau. BS Tùng chích cho Bác một mũi Haldol và một mũi Tranxène để triệt hạ cơn đau nhức. BS Tùng còn để lại một lọ xuyên tâm liên để Bác dùng, rồi BS Tùng dặn bọn hậu cần phải rửa cho Bác bằng xà phòng Marseille.
[BS Tôn Thất Tùng tài giỏi vô cùng, sau nầy khi được mời sang Ấn Độ năm 1984 để chỉ cho dân Ấn Độ điều trị nhiễm độc do tai nạn nhà máy sản xuất thuốc sát trùng và khai quang Bhopal bị nổ phát hỏa gây độc hại cho dân chúng. Chính phủ Ấn nghĩ rằng chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã trường kỳ kháng chiến đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào thì tất họ biết điều trị sự nhiễm độc do thuốc sát trùng và khai quang gây ra, họ cho máy bay đi rước BS Tùng vô cùng trọng thể đến Ấn Độ vào tháng 12 năm 1984. BS Tùng đưa ra lời khuyên vàng ngọc: các nạn nhân Ấn Độ nên xài xà phòng Marseille để rửa chổ nhiễm độc (ôi đỉnh cao trí tuệ là vậy !), chính phủ Ấn bằng tống cổ BS Tùng về lại VN tức khắc]
Hôm sau bệnh tình của Bác Hồ nặng thêm: dương vật từ đỏ bầm chuyển sang màu xám xịt rồi đen !
Đến bây giờ thì mọi việc trở nên trầm trọng: các đồng chí Lê Duẫn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp họp khẩn thật kín. Kết quả đều nhất trí: diễn biến bất thường thì nhất định là do âm mưu của CIA của Mỹ đã hạ độc thủ, chúng cho người ám hại Bác. Gương mặt người nào cũng bức xúc, đầy vẻ bi phẫn cùng cực.
Bộ trưởng Công an Trần Quốc Hòan đưa nắm tay lên trời, miệng méo xẹo:
- Thằng Hùynh theo CIA đã hại Bác rồi.
Đồng chí Lê Duẫn vặn hỏi nhiều lần, thì đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan mới đem mọi việc kể lại rất tỉ mỉ.
Đồng chí Võ Nguyên Giáp khóc rống lên:
- Thằng Huỳnh, nó theo Bác mấy chục năm, sao bây giờ lại mưu phản độc hại như thế nầy.
Đồng chí Thủ tướng Phạm văn Đồng phát biểu:
- Chúng ta đang đối đầu với một kẻ địch vô cùng nguy hiểm, kế họach bài trừ chúng phải điều nghiên thật kỹ và triển khai kế họach khẩn trương và tuyệt đối bí mật.
Đồng chí Trường Chinh lấy nghị quyết:
- Phải bắt Vũ Đình Hùynh ngay mới tra xét ra manh mối, phải bắt luôn con mụ Minh Xuân. Bắt con mụ chủ động đĩ thì dễ, công an sẽ viện lý do bài trừ tệ đoan xã hội. Còn bắt thằng Hùynh thì làm sao có lý do ? Không lý bắt nó vì nó đưa Bác đi chơi đĩ ?
Sau hai giờ trao đổi, ý kiến của đồng chí Lê Duẫn được thông qua, tất cả đều nhất trí:
- Vũ Đình Huỳnh theo chủ nghĩa xét lại và phải bị thanh trừng !!!
Trần quốc Hòan hoan hỉ, đem xe công an bịt bùng, bắt Vũ Đình Hùynh, còng tay, còng chân, hai công an lực lưỡng khiêng lên xe như khiêng một con lợn.
Vợ Huỳnh hình như cũng có linh tính báo trước (từ hai hôm rồi bà cứ thấy chồng đắp mền trùm kín như bị sốt rét như khi ở chiến khu, không dám gặp ai).
Khi xe công an chạy khuất vợ Hùynh mới khăn gói hấp tấp vào phủ chủ tịch, bà ta hy vọng nhờ Bác Hồ can thiệp cho chồng. Vì oan quá, công lao hãn mã từ mấy chục năm với cách mạng, mang trắp theo hầu Bác, mà sao lại bị bắt vì theo chủ nghĩa xét lại, Hùynh chỉ là tên nô bộc chứ có biết chủ nghĩa gì đâu.
Đến phủ chủ tịch không có ai thèm trả lời, bọn hậu cần của Bác rất bức xúc, tìm cách đuổi xéo cả chục lần, Bà Huỳnh mới chịu ra về trong tuyệt vọng.
Tại Hỏa Lò, bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan mới dặn đồng chí chấp pháp Hùynh Ngự rằng:
- Thằng nầy là thằng phản động, khi bắt nó tôi đã dùng biện pháp mạnh để dằm mặt nó, nay giao nó cho đồng chí khai thác, phải dùng roi cá đuối chứ không dùng roi cặt bò để tranh thủ thời gian, nó phải khai ngay: do đâu mà tổ chức của nó hạ độc thủ ám hại Bác dở sống dở chết.
Chấp pháp Hùynh Ngự trả lời:
- Đồng chí Bộ trưởng cứ yên chí, trong nửa ngày là tôi có phúc trình lên đồng chí.
Bộ trưởng Trần Quốc Hòan hài lòng về câu trả lời khẳn định như vậy, liền nói với Hùynh Ngự:
- Các đồng chí Duẫn, đồng chí Chinh, đồng chí Đồng, đồng chí Giáp và cả tôi cũng rất bức xúc. Càn nhất là phải điều tra rõ mối liên hệ của nó với động đĩ và với CIA.
Vài giờ sau bản phúc trình của chấp pháp Hùynh Ngự được tranh thủ đưa đến tay đồng chí bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan.
Theo bản phúc trình thì tên phản động khai rằng nó tuổi già sức yếu, ít đi lại giao tế với ai, duy chỉ có đứa con của nó là thằng Hiên vô tài bất tướng, làm thì láo, báo cáo thì hay, cho nên Hiên được nhiều tiền bồi dưỡng, nó tiêu pha hết vào động đĩ của mụ Minh Xuân. Khi Hiên thấy cha nó tra vấn về địa chỉ của một động đĩ thì nó tiết lộ cái ổ điếm của mụ nầy.
Đồng chí bộ trưởng công an ra khẩu lệnh vây bắt tiên Hiên phản động, nó cũng được cho biết là bị bắt về tội xét lại.
Tên Hiên luôn luôn kêu oan, nó khai nó không làm chính trị. Thì tại sao lại bị bắt vì lý do theo chủ nghĩa xét lại cho được ?
Trong thời gian Trần Quốc Hòan và Hùynh Ngự khai thác cha con Vũ Đình Hỳunh, thì tại phủ chủ tịch cũng đang có các cuộc họp liên lục của các đồng chí Duẫn, Chinh, Đồng, Giáp và còn có thêm đồng chí Tạ Đình Đề, đồng chí Văn Tiến Dũng, đồng chí Lê Đức Thọ, đồng chí Võ văn Kiệt và đồng chí Tôn Thất Tùng. Lần nầy sau khi xem bệnh trạng của Bác Hồ thì BS Tùng nói ngay:
- Phải cắt !
Nghe như sét đánh ngang tai. Bác Hồ chết điếng.
Bác hỏi lại còn cách nào cứu vãn được không, còn cách nào khác không ?
BS Tùng âu sầu, lắt đầu, hai tay buông xuôi:
- Phải cắt, không còn cách nào khác.
Sau lời phát biểu nầy, phòng họp im phăng phắc.
Đồng chí Võ Nguyên Giáp phát biểu:
- Không phải phê bình hay mạt sát gì, nhưng trên thực tế sự hiểu biết trị liệu của đồng chí Tùng đã không có cãi tiến từ nhiều năm rồi, trong lúc khoa học Âu Mỹ mỗi ngày một tiến bộ, cho nên tôi đề nghị chúng ta phải tìm một bác sĩ tài giỏi Âu Mỹ thì mới cứu được Bác Hồ.
Đồng chí Lê Duẫn hỏi ngay:
- Làm thế nào mời được một bác sĩ danh tiếng Âu Mỹ đến Hà Nội bây giờ. Chúng ta đừng quên rằng Mỹ đang là kẻ thù của chúng ta.
Sau nhiều trao đổi, ý kiến bàn ra tính vào, thì đồng chí Trường Chinh phát biểu rằng:
- Nếu không tìm ra được bác sĩ Âu Mỹ thì chúng ta nghĩ đến phải nhờ bác sĩ Liên Xô vậy.
Cả phòng họp phá lên cười sằng sặc, trong lúc đồng chí Trường Chinh không hiểu tại sao mọi người đều cười, thì đồng chí Lê Đức Thọ phát biểu:
- chúng ta ở đây, ai ai cũng biết là nếu chúng ta gởi một con bò cái qua Liên Xô, thì hai năm sau con bò cái sẽ trở về với bằng cấp phó tiến sĩ !
Đồng chí Trường Chinh im lặng ngồi xuống, thì đồng chí Trần Quốc Hòan đứng lên phát biểu:
- Tôi có cách mời được bác sĩ danh tiếng tại Âu Mỹ đến Hà Nội chữa trị cho Bác.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía đồng chí Hòan vì họ biết đồng chí Hòan lúc nào cũng có sáng kiến tốt.
Đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan mới phát biểu rằng:
- Trong đám tù của đế quốc Mỹ, tôi có nắm trong tay một tên tù ác ôn rất khốn nạn. Nó sẵn sàng phản bội đồng đội của nó, nó tham sống sợ chết, nên tôi chỉ hăm dọa sơ sơ là nó đái ra quần. Tên nó là John McCain, nó là giặc lái bị chị em phụ nữ dùng súng trường bắn hạ [(nguyên vì mấy chị du kích dùng súng trường đứng trước cửa nhà mà bắn hạ máy bay Mỹ, cho nên thi sĩ Bút Tre có câu thơ như vầy:
Chị em du kích giỏi thay
Bắn máy bay Mỹ rớt ngay cửa mình !)]
Cho nên bây giờ tôi sai John McCain đánh điện về nước, xin gia đình nó khẩn trương gởi bác sĩ giỏi nhất thế giới đến Hà Nội để trị liệu bệnh kín cho nó, nói rằng nó sắp chết tới nơi nếu không được trị liệu tức khắc. Tôi nhất định nó sẽ hoan hỉ nghe theo.
Một tràng pháo tay hoan hô sáng kiến đồng chí bộ trưởng công an. Tất cả nhất trí.
Tối đó, tức là buổi sáng tại Washington DC, chính phủ Hoa Kỳ nhận được điện tín rất quái gở của tên giặc lái John McCain xin gởi bác sĩ gia liễu qua Hà Nội để trị liệu cho nó. Chính phủ Hoa Kỳ liền đưa điện tín của John McCain cho giám đốc CIA là William Colby xem xét và tùy nghi xúc tiến lời yêu cầu nếu cần. Có một điều làm mọi người thắc mắc là phi công McCain đang ở tù mà sao lại bị bệnh kín ?
Tuy nhiên phản ứng của giám đốc Colby cũng rất nhanh để đáp ứng lời yêu cầu khẩn trương của phi công John McCain đang bị tù. William Colby cho kiểm tra danh sách các bác sĩ chuyên khoa da liễu và ông ta tìm ra BS John Negroponte danh tiếng nhất về các bệnh kín bí hiểm. Tức tốc một chiếc máy bay Air America được trưng dụng để chở BS John Negroponte đến thẳng Hà Nội.
Đồng chí BS Tôn Thất Tùng nêu ra cho các đồng chí hiện diện là phải tìm cho ra căn nguyên sự phát tác cơn bệnh của Bác Hồ, vì cùng "đi" trong những đêm đó mà bộ trưởng Trần Quốc Hòan và bí thư Vũ Đình Hùynh không bị bệnh.
Phúc trình cấp tốc của chấp pháp Hùynh Ngự rất rõ ràng gồm 3 điểm:
điểm một: Bác giả làm một đồng chí Trung Quốc vĩ đại có tên là Tôn Xếnh Xáng qua Hà Nội tham quan hữu nghị, Bác lại chỉ nói tiếng Quảng Đông cho nên mụ chủ động Minh Xuân mới triệu hồi cô điếm thượng thừa Long Nữ Kim Tinh, khi đó cô ta đang lui về khu phung cùi, vì bệnh của cô mới chớm phát hiện. Nhưng vì cô ta rất điệu nghệ có tay nghề cao, mụ chủ Minh Xuân nghĩ rằng cho nó phục vụ đồng chí Trung Quốc vĩ đại Tôn Xếnh Xáng, ít bửa đồng chí vĩ đại về nước thì xem như xong. Vì lý do đó mụ mới cho gọi Long Nữ Kim Tinh đến bảo phải thi triển hết các chiêu thức điêu luyện hầu hạ Tôn Xếnh Xáng đại nhân tới bến mê ly.
điểm hai: món nhậu hôm đó là vịt tiềm bát bưởu, nhưng không có vịt ta, mà phải dùng vịt xiêm để thế.
điểm ba: Bác uống huyết rắn hổ man ngâm củ kỳ nam làm tăng công lực.
kết quả tam điểm hội tụ gây kết quả thật là hung hiểm: thịt vịt xiêm gặp huyết rắn hổ làm cho vi trùng phung cùi phát tác phi mã !
Tất cả các đồng chí đều nhất trí: cha con thằng bí thư bày ra sự cố nầy để hại Bác.
Mắt của đồng chí Trường Chinh long lên sòng sọc đỏ ngầu, đó là bày tỏ dấu hiệu "giết" của cấp lãnh đạo "cải cách ruộng đất" vào những năm 1954-55, khiến cho cả trăm ngàn người mất mạng. Đồng chí Trường Chinh quay sang hỏi đồng chí bộ trưởng công an T. Q. Hòan:
- Đồng chí giải quyết chúng ra sao ?
Đồng chí Hòan khẳng định:
- Mụ chủ động vừa bị xe đụng chết sáng nay, còn cha con thằng Hùynh thì tạm giam giữ, để sau nầy có chổ dùng để đi lừa gạt dư luận trong nước và ngoài nước, do cái tật ăn gian nói dối của chúng,
Các đồng chí còn phải giải quyết vấn đề nan giải: ai là người ở cạnh Bác Hồ khi cần trao đổi với BS Negroponte tới khám bệnh, đa số các đồng chí thường có hình mà các ký giả chụp từ chiến thắng Điện Biên, tất nhiên dễ bị nhận diện. Bỗng có một người bước ra xin nhận lãnh, tất cả mọi người nhìn lại thì là đồng chí Tạ Đình Đề. Đồng chí Đề nói:
- Tôi được CIA huấn luyện, cho nên hiểu rõ ngôn ngữ cũng như phản ứng của người Mỹ. Khi BS Negroponte tới tôi sẽ hóa trang để nó không thể tả hình dáng thật của tôi sau nầy khi nó về Mỹ. Còn xin đồng chí Văn Tiến Dũng ngụy trang con đường đưa đến phủ chủ tịch, trên đường đi phải đem cây giả trồng lên như một đường ở nông thôn, chổ nào không ngụy trang được thì che bằng vải đen. Để BS Negroponte không biết bệnh nhân là ai thì tôi đề nghị che Bác Hồ lại dưới một cái mền, khóet một lổ đủ lớn để BS Negroponte khám nghiệm dương vật của Bác mà thôi. Khám bệnh nầy đâu cần phải thấy hết cơ thể người bệnh.
Đồng chí Phạm văn Đồng thắc mắc là tại sao không giao công tác ngụy trang cho đồng chí Giáp, người có nhiều kinh nghiệm, mà lại giao cho đồng chí Dũng ?
Đồng chí Lê Duẫn trả lời thay cho đồng chí Tạ Đình Đề:
- Đồng chí Dũng bây giờ đang có binh đội trong tay, còn đồng chí Giáp chỉ lo "kế họach hóa gia đình", nghĩa là giới hạn không cho phụ nữ sinh đẻ nhiều, cho nên dân chúng mới có câu "ngày xưa Đại tướng cầm quân, ngày nay Đại tướng cầm quần chị em", đồng chí Giáp bây giờ là "tướng không quân".
Tướng Giáp giận run lên, nhưng hèn vẫn hèn, mặc cho bọn Duẫn Chinh Đồng trêu chọc.
Đồng chí Văn Tiến Dũng huy động sư đòan 320, sư đòan 321 và công trường F10 vào công tác ngụy trang. Tất cả thi đua làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm.
Tất cả đã tranh thủ hòan tất kế họach trong thời gian kỷ lục để chờ đón BS John Negroponte đến khám bệnh dương vật của Bác vô vàn kính yêu.
Vừa lúc ấy tin chiếc máy bay Air America đáp xuống phi trường Nội Bài.
Đòan công tác của đồng chí Trần Quốc Hòan rước BS John Negroponte trực chỉ dinh chủ tịch.
BS John Negroponte không biết mình được đưa đi đâu, xe chạy trong cảnh nửa nhà quê nửa thị thành !
Vào phòng khám, BS John Negroponte cùng hai nữ y tá bày sọan dụng cụ y khoa vừa xong, thì người ta đẩy vào cái giường bệnh, trên đó có một người được phủ kín.
Nhìn sơ qua, BS Negroponte nhận biết người bệnh không phải John McCain, vì bộ phận sinh dục già nua. Trong lúc John McCain là một thanh niên.
Nhìn sơ qua cử chỉ của BS Negroponte, đồng chí Tạ Đình Đề tìm cách giải thích.
Đồng chí Tạ Đình Đề khéo léo nói với BS Negroponte là sau bệnh nhân nầy sẽ đến lược John McCain. BS Negroponte hiểu ý biết rằng ông ta phải gắng sức chữa trị cho người nầy đã, nếu kết quả tốt, thì họ mới cho gặp McCain (như theo lời dặn của William Colby là phải chìu ý của "họ").
BS John Negroponte lấy ra một cái ống nhỏ, luồn vào đường tiểu khiến cho Bác Hồ đau tóat mồ hôi, Bác rên la thì bị đồng chí Tạ Đình Đề bịt miệng (người kể chuyện nói rằng họ bịt miệng Bác Hồ như công an bịt miệng Linh mục Lý sau nầy).
Khi ống thụt sâu vào niếu đạo thì nước tiểu lâu ngày bị ứ đọng phụt ra thành vòi. Mấy cô y tá đã chuẩn bị sẵn thau hứng, thau sau đưa vào thì thau trước lấy ra.
Nhiều con mắt núp sau các tấm bình phong có khóet nhiều lỗ tỏ vẻ khâm phục.
Sau cả mấy lít nước tiểu thì đến nước đen chảy ra.
BS Negroponte lắc đầu. Ông khám từ hai dịch hòan, lên đến qui đầu thì trán ông hiện nhiều vết nhăn, tuy bị khẩu trang che một phần, nhưng qua ánh mắt của ông, BS có vẻ rất khẩn trương. Bác sĩ càng khẩn trương, đồng chí Tạ Đình Đề đứng bên cạnh càng bức xúc.
BS John Negroponte tháo găng tay, ông tháo khẩu trang thì xem như cuộc khám nghiệm chấm dứt. Sau khi rửa tay, ông ngồi vào chiếc bàn có sẵn bút mực, ông ghi ra một trang giấy rồi đưa cho đồng chí Tạ Đình Đề. Đồng chí Đề đem tờ giấy qua phòng bên, nơi đây có đủ mặt những đồng chí cao cấp như đã ghi ở trên.
Đồng chí Tạ Đình Đề dịch ra ý kiến của BS Negroponte: cần có chữ ký của người bệnh (bệnh nhân) hay của người được ủy thác thì Bác sĩ mới thực hiện trị liệu bằng phẫu thuật: phải cắt !
Tòan bộ các đồng chí hiện diện bác bỏ ý kiến nầy. Quyết nghị đồng chí Tạ Đình Đề đưa BS Negroponte đi gặp John McCain để ông ta khỏi thắc mắc.
Tất cả lại bắt đầu như khi BS Negroponte chưa đến.
Mắt người nào cũng đỏ hoe, họ cảm thấy hòan tòan bất lực trước sự đau khổ của Bác Hồ vô vàn kính yêu đang quằn quài vì cơn bệnh ngặt nghèo.
Trong lúc mọi người vô kế khả thi thì một sự bất ngờ như từ trên trời giáng xuống:
Bác sĩ Lý Chí Thỏa (Dr. Li Zhisui) là Bác sĩ riêng của chủ tịch Mao Trạch Đông đã hấp tấp đến phủ chủ tịch không kịp thông báo trước và muốn gặp các đồng chí.
Như người sắp chết đuối bắt được cái phao. Bác sĩ Lý được trịnh trọng mời vào phòng họp. Bác sĩ cho biết là Mao chủ tịch có nghe phong phanh là Hồ chủ tịch bị trọng bệnh nên phái ông đến đây trợ lực chữa bệnh. Như môi hở răng lạnh, cho nên Mao chủ tịch phái ông đến Hà Nội ngay.
Tất cả hoan hỉ, đồng tâm nhất trí nghe sự phán đóan của BS Lý.
Sau khi nghe tường trình về chẩn đóan của BS Tôn Thất Tùng, của BS John Negroponte, và sau khi khám nghiệm kỹ càng Bác Hồ:
BS Lý phán rằng:
- Khỏi cắt !
Tất cả hiện trường hoan hô, tất cả hớn hở thở ra nhẹ nhỏm: Hoa Đà, Biển Thước đây rồi, đại phu quả quả là thần y, đại phu thật là do thánh tổ Mác Lê gởi tới giúp Bác Hồ, xin có lời cảm tạ đồng chí chủ tịch vĩ đại Mao, chủ tịch Mao muôn năm.
Trong nỗi vui mừng cao độ, để tưởng nhớ thời kỳ trong chiến khu, tự động các đồng chí cùng đề xuất hát bài "sol đố mì", cùng nhảy múa nhịp nhàng, tiếp theo tất cả cùng hát bài "Nối vòng tay lớn" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Rồi các đồng chí ôm nhau hôn và sắp hàng để đến hôn BS Lý Chí Thỏa.
Chờ cho phòng họp im lặng trở lại, BS Lý Chí Thỏa mới trịnh trọng khẳng định:
- Mấy người theo Tây học như John Negroponte chẳng biết gì về y lý, bệnh nầy khỏi cắt, chỉ cần để ít bữa, thì tự nhiên nó sẽ rụng.
người kể chuyện: Anh Hùng Xứ Nghệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét