XÓA BỎ HẬN THÙ VỚI CỘNG SẢN
Long Quân
Nhờ lừa bịp, nhờ gian xảo, nhờ tận dụng tất cả các thủ đoạn MácXít lưu manh đê tiện nhất thế gian để cướp đoạt chính quyền, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản Việt Nam đã thao túng nước nhà hơn 50 năm qua. Dưới bàn tay chúng, quê hương cẩm tú ngàn xưa của người Việt Nam đang bước vào thế kỷ 21 với các “thành tích Xã Hội Chủ Nghĩa” đáng kể như sau:
- Dã man mọi rợ nhất thế giới !
- Lạc hậu ngu si nhất thế giới !
- Nghèo nàn khốn khổ nhất thế giới !
Và, đáng nguyền rủa hơn hết là cái dã tâm của tập đòan thổ phỉ kia khi chúng cố tình “xây dựng” Việt Nam thành một nhà tù vĩ đại nhất thế giới !
Nay chúng ta thử bình tâm kiểm điểm lại xem. Từ Bắc chí Nam, từ dãy Trường Sơn tới bờ biển Nam Hải, có nơi nào, có làng nào, có gia đình nào, không một lần vang vọng tiếng khóc đau thương nức nở giữa đêm đen khuya vắng vì chồng, vì cha, vì con, vì cháu, bị lũ đầu trâu mặt ngựa tới bắt đem ra giữa đồng hạ thủ, rồi ghim lên ngực “cái án phản động, chống cách mạng vô sản”?
Đặc biệt từ ngày lũ đầu trâu mặt ngựa đó tràn vào Miền Nam như một bầy chó điên hổ đói dưới danh nghĩa “giải phóng”, hỏi có mái tranh nào tận nơi đồng quê hẻo lánh không thiệt mất đi ít nhất một thân nhân bị chúng bắt đi giam giữ vô hạn định trong các trại tập trung mệnh danh “Cải Tạo”để, hoặc bỏ mình trong chốn tù ngục tối tăm, hoặc trở thành phế nhân sau khi được phóng thích ? Có nhà nào hoàn toàn thiếu vắng một chiếc khăn tang vì đã không che dấu nổi mối căm thù chế độ độc tài tàn bạo và sự quyết tâm diệt trừ đại họa Việt gian bán nước ? Có xó xỉnh nào không dậy lên tiếng nguyền rủa nhiếc móc những thằng “mã tấu răng đen”, những tên cán bộ “Bắc kỳ nón cối” cực kỳ hung bạo, đội lốt chính quyền, công khai tràn vào nhà dân cướp đoạt tài sản ngay giữa thanh thiên bạch nhựt, trong cái chiến dịch gọi là “Đánh tư sản mại bản”?
Kinh hoàng thay cái cảnh ma vương quỷ sứ ồ ạt đục vách phá tường, thọc tay xuống hầm cầu, lật đổ bàn thờ ông bà tổ tiên bá tánh, kiếm tìm vơ vét từ vàng bạc châu báu cho chí tấm tả lót, cái chổi cùn cũng không tha, rồi mang đi chia chác với nhau, với tất cả nỗi say sưa cuồng loạn của một lũ cướp VC vô tổ vô tông, vô thần vô thánh, vô luật vô lệ !. Rủi cho những ai không có tiền của đem nộp cho lũ cướp Việt Gian Cộng Sản thì liền bị chúng thẳng tay đánh đập khủng bố cho tới chết, hoặc đày đi “kinh tế mới”để gọi là “trả nợ máu nhân dân”!
Cổ kim, có triều đại nào, có chế độ nào, đối đãi với người dân trong nước quá ư ác độc tàn tệ như thế chăng ? Người Việt khắp nơi, dù có mắc bệnh tâm thần loạn trí đi nữa, cũng không bao giờ quên được các hành động thú vật kia. Họ âm thầm “tính sổ” từng ngày, lòng tự hẹn lòng đời này không trả được mối thù huyết lệ này, thì trối trăn dặn dò con cháu đời sau phải nhớ lấy mà trả một cách đích đáng cho cha ông, cho chú bác, cho giòng họ, được thỏa dạ mát lòng nơi chín suối !
Thế mà từ khi Đế Quốc Liên Sô sụp đổ, báo hiệu cái giờ phút cáo chung vĩnh viễn của một chủ nghĩa vô luân tàn bạo mà bầy yêu bọn quỉ Hồ Chí minh đã tải nhập vào đất nước, gieo rắc mối họa tày trời cho tới nay, thì ở một vài nơi nào đó dưới bầu trời hải ngoại, người ta chợt thấy trồi lên một lũ “Ma cô Chính trị” khua môi múa mép, thống thiết kêu gọi đồng bào Việt Nam hãy quên đi chuyện cũ, hãy rộng lượng với kẻ thù, xóa bỏ giới tuyến Quốc Cộng, đề cùng nhau xây dưng lại đất nước trong tình “huynh đệ một nhà” (sic) ! Lũ “Ma cô Chính Trị” này dám coi hải ngoại như mù lòa câm điếc, dám lên mặt đạo đức, nhịp nhàng toa rập nhau diễn trò kẻ tung người hứng, liên tiếp ném ra những luận điệu sặc mùi tay sai cho Việt Gian Cộng sản.
“Hòa hợp Hòa giải, Xóa bỏ Hận thù, Đa nguyên đa Đảng, Giao lưu Văn Hóa ...”
Đó là những khẩu hiệu rất mới mẽ, khá lạ tai, chưa từng nghe thấy trong thời gian bọn Việt Gian Cộng Sản còn đầy đủ bà con nội ngoại trong gia đình MácXít.
Người ta chợt hiểu biết tại sao nó không mang tính hợm hĩnh đao búa như ngày nào. Và tại sao nó chỉ nêu ra những đề mục chỉ nhằm vào việc van xin sự khoan hồng tha thứ cho một “tội nhân” nào đó.
Nó là ai vậy ?
Chẳng cần tìm hiểu sâu xa, Cộng Đồng người Việt lưu vong hải ngoại cũng thừa biết “tội nhân” còn đang ẩn núp kia chính là tập đoàn Việt Gian Cộng Sản, chính là những tên Việt Gian MácXít cực kỳ hung bạo nay đã nhìn thấy cái họa sắp bị nhân dân trả thù, nên mới phải nhờ tới những hạng người mà Cộng Đồng hải ngọai đã đặt tên là “trí thức hàng binh”, cùng những tên “tay sai nằm vùng” có ăn có chịu với chúng xưa nay, đứng ra ướm thử một màn lừa bịp chạy tội xem sao. Bởi thế, trước sau chỉ có những tờ “báo lá cải” được Việt Gian Cộng Sản tài trợ mới có cái “liêm sỉ” đem phổ biến các luận điệu nghịch lý trơ trẽn, như mọi người đã biết.
Câu hỏi đặt ra ngay lúc này là lũ “ma cô chính trị” kia thuộc thành phần nào trong dân tộc ? Chúng từ đâu ra ? Suốt thời gian xảy ra cuộc chiến đẫm máu, chúng ẩn núp nơi nào, có công nghiệp nào chăng ?. Chúng có đóng góp giọt máu nào chăng cho cuộc đấu tranh gian khổ của toàn dân Việt ?. Bản thân chúng, gia đình chúng, họ hàng thân thuộc chúng, có bao giờ thực thụ nếm trải nổi khổ đau, niềm tủi nhục, dưới ách độc tài Mác Xít, để hôm nay dám ngông nghênh lên tiếng kêu gọi “xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải” với kẻ đắc tội ?
Hoặc giả chúng là những đứa vô tích sự đối với giống nòi, những gã hèn nhát trốn chạy ngay khi quân thù mới xuất đầu lộ diện trên quê hương 32 năm trước? Hoặc giả chúng là hạng “tầm gửi” sống nhờ xương máu nhân dân Miền Nam trong những năm chinh chiến, hoàn toàn mù tịt về hiểm họa cộng sản, tự thủy chí chung chưa hề bị mất mát gì, nên chẳng biết thế nào là thù nhà nợ nước ? Hoặc cũng có thể chúng là loại dá áo túi cơm, thành phần trốn lính dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, nay có chút học thức, định tìm kiếm một chổ ngồi trong guồng máy thống trị ? Hoặc giả chúng được miền Nam khi xưa ưu đãi, cho ra nuớc ngoài học tập, rồi ãn phải bùa của Việt Gian Cộng Sản, quay lưng phản bội quê hương ?.
Có thế mới nảy sinh ra tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược trong cộng đồng lưu vong ngày nay. Rõ ràng là kẻ chưa một lần “đau chân” ắt chẳng bao giờ biết “há miệng”.
Kẻ trọn đời chưa hề chạm trán với quân thù, chưa nếm trải một ngày tù tội dưới bàn tay bọn chúng, thì làm sao cảm nhận được nỗi cãm hờn, niềm tủi nhục, nó sâu đậm, nó nhức nhối tới đâu, khi bị cưỡng bức thọc tay khuấy cả vào một thùng phân người hôi tanh gớm tởm, trước tiếng cười nhạo báng của lũ cai ngục cộng sản Mác Xít ?
Tất nhiên những kẻ ấy sẽ nhắm mắt nghe theo bất cứ đề nghị nào của tập đoàn Việt gian bán nước ! Kẻ không thiệt mất một mảy sợi lông nào vì Cộng Sản, không phải chứng kiến cái cảnh cha, anh trong nhà vô cớ bị lũ đầu trâu mặt ngựa lôi ra bắn gíết, rồi quãng xác xuống hố sâu như ném một con chuột chết, thì làm sao hiểu được cái nghĩa vụ phải “thanh tóan nợ nần máu xương” kia, cho linh hồn người chết được thanh thản siêu thoát ?.
Tất nhiên kẻ ấy không ngần ngại tiếp tay cho bè lũ MácXít Cộng Sản Việt Nam tồn tại mãi mãi!
Đã hiểu như thế rồi, thì khó mà tha thứ lũ “Ma cô Chính trị” hầu hết đều lộ diện. Chúng đã thất bại thê thảm. Và vì chúng thất bại nên càng hỗn xược kích bác các hội đoàn, đoàn thể cách mạng, các tổ chức đấu tranh, là “quá khích”, là “mù quáng” ! Chúng còn đe dọa rằng cuộc đấu tranh giải trừ chế độ công sản của quốc dân Việt Nam khó lòng thành tựu, vì tập đoàn Việt Gian Cộng Sản đang có quyền lực trong tay !
Quyền lực ư? Còn quyền lực nào vững chãi ghê gớm cho bằng quyền lực Đế quốc Liên Sô. Vậy mà cái gì đã xảy ra 15 năm trước đây tại cái tổ đình MácXít này ? Tất nhiên Việt Gian Cộng Sản đã nhìn thấy. Tình hình Liên Sô, tự nó đã là một bài học cho tập đoàn tiếm ngụy Việt Gian Cộng Sản, ta khỏi cần tranh luận. Quá khích, mù quáng ư ? Hài hước thay, chính vì quá khích thi hành chủ nghĩa xã hội, vì mù quáng làm đầy tớ Nga, Tàu, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản mới lôi kéo nước nhà xuống vực thảm ngay nay, lôi kéo luôn bọn chúng vào cái nghiệp phải van lạy Hoa Kỳ, van lạy Tư Bản, ăn mày Tư Bản để sống sót một cách hèn hạ điếm nhục !
Nếu “quá khích” được quan niệm theo cái nghĩa “Đấu tranh triệt để, kiên trì” và “mù quáng” được hiểu theo cái nghĩa “Dứt khóat đi thẳng một đường cứu dân cứu nước”, thì Cộng đồng Người Việt hải ngoại sẳn sàng “quá khích và mù quáng” cho tới khi quét sạch dấu vết bọn Việt Gian Cộng Sản trên quê hương !
Mấy tên “chính khách” hoạt đầu, mấy gã “trí thức hàng binh” bắng nhắng bên trời hải ngoại kia hãy biết rằng: Người Việt chống bọn Việt Gian Cộng Sản đang tiến bước trên đường hành quân khử bạo, mà bị lũ ma manh cản trở, thì cũng chả khác nào sơ ý dẫm phải một đống phân gớm tởm bên đường đó vậy ! Làm cho người chiến sỉ mất công đi rửa giày dép là một cái tội. Huống chi là còn đi nối giáo cho giặc, thì càng khó tha !
Việt Gian Cộng Sản với bọn tay sai cho chúng đều là ... Bọn Việt Gian !
Long Quân
Long Quân
Nhờ lừa bịp, nhờ gian xảo, nhờ tận dụng tất cả các thủ đoạn MácXít lưu manh đê tiện nhất thế gian để cướp đoạt chính quyền, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản Việt Nam đã thao túng nước nhà hơn 50 năm qua. Dưới bàn tay chúng, quê hương cẩm tú ngàn xưa của người Việt Nam đang bước vào thế kỷ 21 với các “thành tích Xã Hội Chủ Nghĩa” đáng kể như sau:
- Dã man mọi rợ nhất thế giới !
- Lạc hậu ngu si nhất thế giới !
- Nghèo nàn khốn khổ nhất thế giới !
Và, đáng nguyền rủa hơn hết là cái dã tâm của tập đòan thổ phỉ kia khi chúng cố tình “xây dựng” Việt Nam thành một nhà tù vĩ đại nhất thế giới !
Nay chúng ta thử bình tâm kiểm điểm lại xem. Từ Bắc chí Nam, từ dãy Trường Sơn tới bờ biển Nam Hải, có nơi nào, có làng nào, có gia đình nào, không một lần vang vọng tiếng khóc đau thương nức nở giữa đêm đen khuya vắng vì chồng, vì cha, vì con, vì cháu, bị lũ đầu trâu mặt ngựa tới bắt đem ra giữa đồng hạ thủ, rồi ghim lên ngực “cái án phản động, chống cách mạng vô sản”?
Đặc biệt từ ngày lũ đầu trâu mặt ngựa đó tràn vào Miền Nam như một bầy chó điên hổ đói dưới danh nghĩa “giải phóng”, hỏi có mái tranh nào tận nơi đồng quê hẻo lánh không thiệt mất đi ít nhất một thân nhân bị chúng bắt đi giam giữ vô hạn định trong các trại tập trung mệnh danh “Cải Tạo”để, hoặc bỏ mình trong chốn tù ngục tối tăm, hoặc trở thành phế nhân sau khi được phóng thích ? Có nhà nào hoàn toàn thiếu vắng một chiếc khăn tang vì đã không che dấu nổi mối căm thù chế độ độc tài tàn bạo và sự quyết tâm diệt trừ đại họa Việt gian bán nước ? Có xó xỉnh nào không dậy lên tiếng nguyền rủa nhiếc móc những thằng “mã tấu răng đen”, những tên cán bộ “Bắc kỳ nón cối” cực kỳ hung bạo, đội lốt chính quyền, công khai tràn vào nhà dân cướp đoạt tài sản ngay giữa thanh thiên bạch nhựt, trong cái chiến dịch gọi là “Đánh tư sản mại bản”?
Kinh hoàng thay cái cảnh ma vương quỷ sứ ồ ạt đục vách phá tường, thọc tay xuống hầm cầu, lật đổ bàn thờ ông bà tổ tiên bá tánh, kiếm tìm vơ vét từ vàng bạc châu báu cho chí tấm tả lót, cái chổi cùn cũng không tha, rồi mang đi chia chác với nhau, với tất cả nỗi say sưa cuồng loạn của một lũ cướp VC vô tổ vô tông, vô thần vô thánh, vô luật vô lệ !. Rủi cho những ai không có tiền của đem nộp cho lũ cướp Việt Gian Cộng Sản thì liền bị chúng thẳng tay đánh đập khủng bố cho tới chết, hoặc đày đi “kinh tế mới”để gọi là “trả nợ máu nhân dân”!
Cổ kim, có triều đại nào, có chế độ nào, đối đãi với người dân trong nước quá ư ác độc tàn tệ như thế chăng ? Người Việt khắp nơi, dù có mắc bệnh tâm thần loạn trí đi nữa, cũng không bao giờ quên được các hành động thú vật kia. Họ âm thầm “tính sổ” từng ngày, lòng tự hẹn lòng đời này không trả được mối thù huyết lệ này, thì trối trăn dặn dò con cháu đời sau phải nhớ lấy mà trả một cách đích đáng cho cha ông, cho chú bác, cho giòng họ, được thỏa dạ mát lòng nơi chín suối !
Thế mà từ khi Đế Quốc Liên Sô sụp đổ, báo hiệu cái giờ phút cáo chung vĩnh viễn của một chủ nghĩa vô luân tàn bạo mà bầy yêu bọn quỉ Hồ Chí minh đã tải nhập vào đất nước, gieo rắc mối họa tày trời cho tới nay, thì ở một vài nơi nào đó dưới bầu trời hải ngoại, người ta chợt thấy trồi lên một lũ “Ma cô Chính trị” khua môi múa mép, thống thiết kêu gọi đồng bào Việt Nam hãy quên đi chuyện cũ, hãy rộng lượng với kẻ thù, xóa bỏ giới tuyến Quốc Cộng, đề cùng nhau xây dưng lại đất nước trong tình “huynh đệ một nhà” (sic) ! Lũ “Ma cô Chính Trị” này dám coi hải ngoại như mù lòa câm điếc, dám lên mặt đạo đức, nhịp nhàng toa rập nhau diễn trò kẻ tung người hứng, liên tiếp ném ra những luận điệu sặc mùi tay sai cho Việt Gian Cộng sản.
“Hòa hợp Hòa giải, Xóa bỏ Hận thù, Đa nguyên đa Đảng, Giao lưu Văn Hóa ...”
Đó là những khẩu hiệu rất mới mẽ, khá lạ tai, chưa từng nghe thấy trong thời gian bọn Việt Gian Cộng Sản còn đầy đủ bà con nội ngoại trong gia đình MácXít.
Người ta chợt hiểu biết tại sao nó không mang tính hợm hĩnh đao búa như ngày nào. Và tại sao nó chỉ nêu ra những đề mục chỉ nhằm vào việc van xin sự khoan hồng tha thứ cho một “tội nhân” nào đó.
Nó là ai vậy ?
Chẳng cần tìm hiểu sâu xa, Cộng Đồng người Việt lưu vong hải ngoại cũng thừa biết “tội nhân” còn đang ẩn núp kia chính là tập đoàn Việt Gian Cộng Sản, chính là những tên Việt Gian MácXít cực kỳ hung bạo nay đã nhìn thấy cái họa sắp bị nhân dân trả thù, nên mới phải nhờ tới những hạng người mà Cộng Đồng hải ngọai đã đặt tên là “trí thức hàng binh”, cùng những tên “tay sai nằm vùng” có ăn có chịu với chúng xưa nay, đứng ra ướm thử một màn lừa bịp chạy tội xem sao. Bởi thế, trước sau chỉ có những tờ “báo lá cải” được Việt Gian Cộng Sản tài trợ mới có cái “liêm sỉ” đem phổ biến các luận điệu nghịch lý trơ trẽn, như mọi người đã biết.
Câu hỏi đặt ra ngay lúc này là lũ “ma cô chính trị” kia thuộc thành phần nào trong dân tộc ? Chúng từ đâu ra ? Suốt thời gian xảy ra cuộc chiến đẫm máu, chúng ẩn núp nơi nào, có công nghiệp nào chăng ?. Chúng có đóng góp giọt máu nào chăng cho cuộc đấu tranh gian khổ của toàn dân Việt ?. Bản thân chúng, gia đình chúng, họ hàng thân thuộc chúng, có bao giờ thực thụ nếm trải nổi khổ đau, niềm tủi nhục, dưới ách độc tài Mác Xít, để hôm nay dám ngông nghênh lên tiếng kêu gọi “xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải” với kẻ đắc tội ?
Hoặc giả chúng là những đứa vô tích sự đối với giống nòi, những gã hèn nhát trốn chạy ngay khi quân thù mới xuất đầu lộ diện trên quê hương 32 năm trước? Hoặc giả chúng là hạng “tầm gửi” sống nhờ xương máu nhân dân Miền Nam trong những năm chinh chiến, hoàn toàn mù tịt về hiểm họa cộng sản, tự thủy chí chung chưa hề bị mất mát gì, nên chẳng biết thế nào là thù nhà nợ nước ? Hoặc cũng có thể chúng là loại dá áo túi cơm, thành phần trốn lính dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, nay có chút học thức, định tìm kiếm một chổ ngồi trong guồng máy thống trị ? Hoặc giả chúng được miền Nam khi xưa ưu đãi, cho ra nuớc ngoài học tập, rồi ãn phải bùa của Việt Gian Cộng Sản, quay lưng phản bội quê hương ?.
Có thế mới nảy sinh ra tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược trong cộng đồng lưu vong ngày nay. Rõ ràng là kẻ chưa một lần “đau chân” ắt chẳng bao giờ biết “há miệng”.
Kẻ trọn đời chưa hề chạm trán với quân thù, chưa nếm trải một ngày tù tội dưới bàn tay bọn chúng, thì làm sao cảm nhận được nỗi cãm hờn, niềm tủi nhục, nó sâu đậm, nó nhức nhối tới đâu, khi bị cưỡng bức thọc tay khuấy cả vào một thùng phân người hôi tanh gớm tởm, trước tiếng cười nhạo báng của lũ cai ngục cộng sản Mác Xít ?
Tất nhiên những kẻ ấy sẽ nhắm mắt nghe theo bất cứ đề nghị nào của tập đoàn Việt gian bán nước ! Kẻ không thiệt mất một mảy sợi lông nào vì Cộng Sản, không phải chứng kiến cái cảnh cha, anh trong nhà vô cớ bị lũ đầu trâu mặt ngựa lôi ra bắn gíết, rồi quãng xác xuống hố sâu như ném một con chuột chết, thì làm sao hiểu được cái nghĩa vụ phải “thanh tóan nợ nần máu xương” kia, cho linh hồn người chết được thanh thản siêu thoát ?.
Tất nhiên kẻ ấy không ngần ngại tiếp tay cho bè lũ MácXít Cộng Sản Việt Nam tồn tại mãi mãi!
Đã hiểu như thế rồi, thì khó mà tha thứ lũ “Ma cô Chính trị” hầu hết đều lộ diện. Chúng đã thất bại thê thảm. Và vì chúng thất bại nên càng hỗn xược kích bác các hội đoàn, đoàn thể cách mạng, các tổ chức đấu tranh, là “quá khích”, là “mù quáng” ! Chúng còn đe dọa rằng cuộc đấu tranh giải trừ chế độ công sản của quốc dân Việt Nam khó lòng thành tựu, vì tập đoàn Việt Gian Cộng Sản đang có quyền lực trong tay !
Quyền lực ư? Còn quyền lực nào vững chãi ghê gớm cho bằng quyền lực Đế quốc Liên Sô. Vậy mà cái gì đã xảy ra 15 năm trước đây tại cái tổ đình MácXít này ? Tất nhiên Việt Gian Cộng Sản đã nhìn thấy. Tình hình Liên Sô, tự nó đã là một bài học cho tập đoàn tiếm ngụy Việt Gian Cộng Sản, ta khỏi cần tranh luận. Quá khích, mù quáng ư ? Hài hước thay, chính vì quá khích thi hành chủ nghĩa xã hội, vì mù quáng làm đầy tớ Nga, Tàu, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản mới lôi kéo nước nhà xuống vực thảm ngay nay, lôi kéo luôn bọn chúng vào cái nghiệp phải van lạy Hoa Kỳ, van lạy Tư Bản, ăn mày Tư Bản để sống sót một cách hèn hạ điếm nhục !
Nếu “quá khích” được quan niệm theo cái nghĩa “Đấu tranh triệt để, kiên trì” và “mù quáng” được hiểu theo cái nghĩa “Dứt khóat đi thẳng một đường cứu dân cứu nước”, thì Cộng đồng Người Việt hải ngoại sẳn sàng “quá khích và mù quáng” cho tới khi quét sạch dấu vết bọn Việt Gian Cộng Sản trên quê hương !
Mấy tên “chính khách” hoạt đầu, mấy gã “trí thức hàng binh” bắng nhắng bên trời hải ngoại kia hãy biết rằng: Người Việt chống bọn Việt Gian Cộng Sản đang tiến bước trên đường hành quân khử bạo, mà bị lũ ma manh cản trở, thì cũng chả khác nào sơ ý dẫm phải một đống phân gớm tởm bên đường đó vậy ! Làm cho người chiến sỉ mất công đi rửa giày dép là một cái tội. Huống chi là còn đi nối giáo cho giặc, thì càng khó tha !
Việt Gian Cộng Sản với bọn tay sai cho chúng đều là ... Bọn Việt Gian !
Long Quân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét