Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

TÀI SẢN KHỔNG LỒ CỦA CHA CON NGUYỄN TẤN DŨNG






Tài Sản Khổng Lồ Của Cha Con Nguyễn Tấn Dũng
Nguyễn Thứ Lữ, bí danh Hồng-Hà

Thủ đô Hà-Nội, ngày 17 tháng 04 năm 2011.


Thư NgỏVề việc cả nước đều bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lường gạt”.
Kính gửi: Toàn thể đồng bào trong nước và ở nước ngoài.


Tôi, Nguyễn Thứ Lữ, bí danh Hồng-Hà, nguyên chính trị viên Trung Đoàn Tây-Bắc, 50 tuổi Đảng, trân trọng có đôi lời thưa cùng đồng bào, nhất là các cán bộ, đảng viên, những quân nhân trong QĐNDVN, những công an trong CAND đang ra sức bảo vệ chế độ hãy thức tỉnh vì chúng ta đã và đang bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng lường gạt”. Những mồ hôi nước mắt và tiền bạc của chúng ta và nhân dân Việt Nam đã và đang chảy vào túi tham của “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lấy làm của riêng. Công nợ của quốc gia Việt Nam mà “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” làm cho hao hụt đến đời cháu của chúng ta chắc gì sẽ trả hết?Với một con Người, máu rất có hữu ích dùng để nuôi thân thể người ta.
Với một quốc gia, kinh tế cũng như máu vậy. Kinh tế dùng để nuôi quân, nuôi dân. Người ta ví kinh tế là yết hầu của một nước. Ai nắm giữ kinh tế trong một nước là người đó có thể như một ông vua, sai khiến được thiên hạ một cách dễ dàng. Quốc dân đồng bào, trong đó gồm có TW Đảng, toàn thể đảng viên, toàn thể QĐNDVN, toàn thể CAND … qúy vị và các bạn có biết ai đang nắm giữ vận mạng nước Việt chúng ta không ? Đó là ”Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đang nắm giữ kinh tài của cả nước và điều khiển 20 doanh nghiệp Quốc Doanh quan trọng cốt lõi gồm có :


1-Tập đoàn Dệt May; 2- Tập đoàn Điện Lực Việt Nam; 3- Tập đoàn Dầu Khí Quốc gia Việt Nam; 4- Tập đoàn Công nghiệp Than (Khoáng sản Việt Nam); 5- Tập đoàn Công nghiệp Cao su Việt Nam;6- Tập đoàn Bưu chính Viễn thông Việt Nam; 7- Tổng công ty Xăng Dầu Việt Nam ( đổi thành Tập đoàn Xăng Dầu Quốc gia Việt Nam); 8- Tập đoàn Công nghiệp Hoá chất Việt Nam; 9- Tổng công ty Giấy Việt Nam; 10- Tổng công ty Thuốc lá Việt Nam (đổi thành Tập đoàn Thuốc lá Việt Nam); 11- Tổng công ty Sông Đà; 12- Tổng công ty Thép Việt Nam (đổi thành Tập đoàn Thép Việt Nam); 13- Tổng công ty Hàng Không Việt Nam; 14- Tổng công ty Công nghiệp Xi-măng Việt Nam; 15- Tổng công ty Lương thực miền Bắc (Đang kế hoạch sát nhập Tổng công ty Lương thực miền Nam làm một); 16- Tổng công ty Lương thực miền Nam; 17- Tổng công ty Cà phê Việt Nam; 18- Tổng công ty Đường Sắt Việt Nam; 19- Tổng công ty Hàng hải Việt Nam (đổi thành Tập đoàn Hàng Hải Việt Nam); 20- Tập đoàn Viễn Thông Quân Đội Viettel.


Kể từ ngày ĐCSVN nắm chính quyền đến nay cộng lại là 65 năm, chưa có vị thủ tướng nào có đầy quyền uy như Nguyễn Tấn Dũng. Theo như điều lệ của Đảng CS, Nguyễn Tấn Dũng không được quyền gả con gái cho thành phần Ngụy. Nhưng vì Dũng đã khinh miệt chẳng xem ai ra gì; cà đến Tổng Bí thư là người có quyền lãnh đạo tối cao trong Đảng. Vì những người nắm giữ giếng mối quốc gia không ít thì nhiều đã được Dũng chia chác tiền bạc cho. Vì mối lợi cá nhân đó mà họ quên mất đại sự là “an ninh quốc gia”.


Sau khi Dũng gã con gái rượu là Nguyễn Thanh Phượng cho Henry Nguyễn (tên Việt Nam là Nguyễn Bảo Hoàng) con của ông Nguyễn Bang, một cựu quan chức của chính quyền miến Nam. Khi gia đình Nguyễn Bang di cư sang Mỹ, Hoàng mới 2 tuổi. Henry Nguyễn đến Việt Nam làm việc với tư cách Tổng Giám Đốc IDG Venture VietNam. Nghe nói chuyện hai bên xáp lại gần nhau đều có sự sắp xếp của bàn tay kín đáo. Ngày 16/11/2008 là ngày thành hôn giữa Nguyễn Thanh Phượng (con gái của Dũng) và Henry Nguyễn. Nguyễn Tấn Dũng với sự cố vấn không công khai của ông Nguyễn Bang qua người con dâu. Dũng thực hiện theo kế hoạch tóm thâu tất cả các Công ty Quốc Doanh thu về một mối; đặt dưới quyền kiểm soát của thủ tướng. Và cũng từ đó mới xẩy ra vụ Vinashin làm thất thoát số tiền kếch sù lên đến hơn 4 tỷ USD; và vụ đang xẩy ra mới đây là vụ thất thoát một số tiền lớn lên đến 3 tỷ USD ở Ngân hàng Phát triển Nông nghiệp? Xin đồng bào hãy nhớ rằng số tiền bị thất thoát là tiền vay nợ nước ngoài mà đồng bào phải trả chứ không phải tiền từ trên Trời rơi xuống?


Tại sao lại có vụ “chìm xuồng Vinashin”. Vì Nguyễn Tấn Dũng có liên quan chặt chẽ với Vinashin từ việc bố trí nhân sự.… Nếu mang ra xử thì đương nhiên Dũng không thoát khỏi lưới pháp luật. Nếu trường hợp Vinashin xẩy ra tại bất kỳ một nước Á châu nào khác như: Nhật, Thái Lan hay Mã Lai Á thì nhất định Thủ tướng đã xin từ chức. Và nội vụ sẽ được mang ra xử công khai xem thủ tướng có dính líu gì tới tham nhũng ?


Nắm trong tay các Doanh Nghiệp Nhà Nước là có quyền ban phát ân huệ cũng như chức tước, lương bổng …. Quyết định cho phép đặt nhà máy ở đâu? Cho ai được vay tiền và vay bao nhiều tiền đều do thủ tướng quyết định. Các bí thư tỉnh, thành đếu phải chạy chọt hay nhờ người vận động công việc mới đến tay thủ tướng. Và khi đã đến rồi, công việc chắc gì đã xong. Một lần nữa, phải chờ quyết định của thủ tướng.


Như đã có người viết trên Blog rằng là trong kỳ bầu cử vừa qua người trong nước đinh ninh rằng Nguyễn Tấn Dũng phải ra đi vì thủ tướng Dũng đã phạm nhiều sai lầm trong chính sách kinhtế quốc gia như: trưng thu đất của dân, bồi thường tiền đất làm mất lòng dân; vụ Vinashin; lạm phát phi mã, cho Tàu khai thác Bauxite ở Tây nguyên. Cho thuê rừng v.v… Nhưng cuối cùng Nông Đức Mạnh và Nguyễn Minh Triết phải ra đi; chứ Nguyễn Tấn Dũng không hề hấn gì và dĩ nhiến chức Thủ tướng lại về tay Dũng. Vì sao ? Vì đa số trong các đại biểu bỏ phiếu tại Đại hội Đảng vừa qua đã thọ ân Dũng hay được Dũng ban phát ân huệ cho? Nay phải bầu cho Nguyễn Tấn Dũng để trả ơn !
Với số dự trữ ngoại tệ không đủ để trả một tháng hàng nhập cảng, tất cả các nhà cung cấp nước ngoài khi bán hàng cho người Việt Nam sẽ rất dè dặt không dám bán chịu, và các nhà nhập cảng trong nước sẽ khó đi vay nợ quốc tế để mua hàng. Ông Kim Eng Tan ở Singapore mô tả là các doanh nghiệp Việt Nam đang “chiến đấu vất vả” để có ngoại tệ cho họ tiếp tục làm ăn! Tất nhiên hàng hóa nhập khẩu sẽ tăng giá; thêm một nguyên nhân khiến giá sinh hoạt lên cao, ngoài những lý do dễ thấy là điện, xăng tăng giá, hối suất đô la Mỹ lên cao, dân lo đổi tiền mặt lấy hàng hóa để ngừa lạm phát. Tỷ lệ lạm phát ở Việt Nam đã tăng lên tới 14% trong tháng 3 vừa qua đúng như đã được tiên đoán.


Nhìn vào các con số đó, phải kết luận “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đang cho Nhà Nước ăn vào vốn, loay hoay không thấy đường thoát! Trong khi đó, tập đoàn này lại càng ngày càng cho Nhà Nước sa lầy trong các vụ xì-căng- đan (scandal) không thể bưng bít được. Vụ Vinashin thua lỗ hàng tỷ Mỹ kim chưa biết sẽ giải quyết ra sao? Lại thêm một cái “lỗ thủng lớn” mới được khui ra, là vụ công ty tài chánh ALC II, tức Công ty Cho thuê Tài chính II thuộc Ngân hàng Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn, còn gọi la Agribank. Nên nhớ rằng, những vụ thua lỗ đó Nhà Nước phải trả tức là nhân dân cả nưóc phải trả chứ “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” chỉ biết rửa tiền, không hế hấn gì, nhờ nước đục nên họ càng dễ kiếm tiền và càng giàu thêm. Ðúng là tiêu tiền chùa!


Theo báo Tiền phong, công ty ALC II được thành lập năm 2006, đã đưa quá nhiều tiền cho các công ty ít vốn và mới thành lập vay; tiền đầu tư tập trung vào ngành vận tải biển quá lớn (chiếm 56.6% tổng số nợ), là ngành mà họ không có kinh nghiệm! Kinh khủng hơn nữa là công ty ALC II đã mua những thứ máy móc từ các công ty không có quyền sở hữu trên các máy móc đó! Blog của Ðào Tuấn kể chuyện: “Công ty ALC II mua một xe cẩu thủy lực 250 tấn của công ty Quang Vinh với giá 65 tỉ đồng. Trong khi đó, chỉ 7 ngày trước, Quang Vinh mua chiếc xe này với giá chỉ chưa tới 32 tỉ đồng!” Quang Vinh được lời 33 tỷ trong một tuần, đúng là tiền trên trời rớt xuống! Thế mới Vinh Quang ! Tiêu tiền chùa như thế, nhưng tiền chùa ở đâu ra? Báo Tiền Phong cho biết: “ALC II còn rất mạnh tay trong huy động vốn với mức huy động vượt trần lãi suất, thậm chí thoát ra khỏi ‘hạn mức bảo lãnh của Agribank’ tức là ngân hàng mẹ đẻ!” Ông Nguyễn Thế Bình, chủ tịch Hội Ðồng Quản Trị Agribank chỉ biết nói: “Chúng tôi cũng có trách nhiệm!” Ðây là một thủ thuật ăn cướp giữa ban ngày: Công ty ALC II, một thứ ngân hàng thuộc “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng”, đã nhân danh “lợi ích chung” đi vay tiền của các ngân hàng quốc doanh cũng thuộc “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng”, lãi suất cao bao nhiêu cũng chịu.


Sau đó, đem tiền đi mua máy móc, thí dụ cái cần cẩu, với giá bao nhiêu cũng trả. Thế là 33 tỷ đồng của nước VN, của 85 triệu người Việt Nam được “đánh bùn sang ao” chuyển vào tay một nhóm tư nhân tài phiệt ! Có bao nhiêu nhóm đã hưởng lộc trời như vậy? Những ai đứng đằng sau họ? Chỉ có “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” biết với nhau mà thôi! Những thành viên trong “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” có đủ cách moi tiền công quỹ. Blog của Ðào Tuấn cho biết: “Tổng công ty xăng dầu lỗ 3,600 tỷ chỉ trong 3 tháng.” Làm thế nào để khỏi bị lỗ? Họ đã có cách: “Họ xin có một tỷ giá riêng!” Tức là người thường muốn đổi lấy một đô la Mỹ phải trả 18 đến 21 ngàn đồng Việt Nam. Ví dụ chỉ cần 12,000 đồng đổi được một đô la, thì coi như “nhân dân” Việt Nam vừa mới trợ cấp cho công ty xăng dầu 6,000 đồng. Ðổi một lần độ 100 triệu đô la thì toàn dân Việt Nam đã đóng góp cho “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” độ 600 ngàn tỷ đồng!


Toàn dân Việt Nam đang bị rút ruột một cách tinh vi như thế! Nhưng cũng có một số người sẽ chịu tai nạn trực tiếp vì vụ ALC II này. Blog của nhà báo Bút Lông báo tin rằng nếu ALC II phá sản thì “Quỹ Hưu Bổng Xã Hội của các công chức về hưu có thể mất 610 tỉ đồng vì đã đầu tư 1,010 tỉ đồng vào ALC II. Ngân hàng mẹ, tức là Ngân hàng NN&PTNT chỉ bảo lãnh đến mức 400 tỉ đồng mà thôi!” Quý vị công chức nghỉ hưu nếu mất tiền hưu bổng có thể được an ủi: Trong tai nạn lớn của toàn dân thì những mất mát của mình còn quá nhỏ! Quý vị đã hy sinh cả đời phục vụ cho một tập đoàn thống trị; nay chịu hy sinh thêm một chút nữa cũng được. Có thể “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” sẽ tặng cho mỗi vị một huy chương anh hùng kinh tế! Hết cái lỗ hổng Vinashin lại đến cái lỗ ALC II! Ðã bao năm khai thác tài sản của nước Việt Nam, sức lực của người Việt Nam, không biết bao giờ đến lượt cái “tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” mới về hưu? Nói cho cùng, ông Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh rồi đến ông Nguyễn Phú Trọng có biết mô tê gì về kinh tế đâu ?


Ngồi không, được Nguyễn Tấn Dũng chia cho bằng nào thì biết bằng đó. Nghe nói nếu làm ăn được 10 phần thì cùng lắm Nguyễn Tấn Dũng chì bỏ ra 5 phần chia cho các đồng chí lãnh đạo ở TW Đảng, ở Bộ Quốc Phòng trong đó đ/c Nguyễn Chí Vịnh được đặc biệt hơn cả rồi Bộ Công An v.v… Thế là còn lại 5 phần, Dũng chia cho đàn em thân tín trong tập đoàn 2 phần. Còn lại 3 phần Dũng bỏ túi làm của riêng.
Tại sao các cán bộ cách mạng lão thành, các tướng lãnh kháng chiến ký tên vào những kiến nghị: Bauxite, yêu cầu trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ, con trai của ông Cù Huy Cận ? Người có công với kháng chiến không phải họ theo nhóm Nguyễn Huệ Chi, nhưng vì bất mãn với chế độ. Chế độ đã đi trật đường xã hội chủ nghĩa. Xã hội Việt Nam giở đây như những bong bóng màu mè, xã hội chủ nghĩa không ra XHCN, tư bản không ra TB; phong kiến không ra PK; độc tài không ra ĐT. Nó là thứ bong boong đầu gà đít vịt … Thằng dốt nắm đầu thằng khôn nhờ có Công An và Quân Đội hậu thuẫn.


Nhà Nước mị dân bằng cách cho tổ chức nhiểu cuộc thi hoa hậu ở khắp nơi, festival ở Huế, những ban nhạc địa phương, những trò múa rối cho vui để cho dân tình quên đi những lo âu nhọc nhằn trong cuộc sống hiện tại để không còn tinh thần chống chính phủ. Với triệu chứng thiếu lòng tự trọng, xem thường công chúng, sẵn sàng loè bịp công chúng với bất cứ giá nào, đang có nguy cơ lan rộng trong đời sống văn hóa của người Việt Nam hôm nay. Lạm phát quá cao ở Việt Nam là sự nguy hiểm cho việc ổn định kinh tế và nhiều phần sẽ vượt chỉ tiêu kềm chế của nhà cầm quyền Hà Nội, theo nhận định của tập đoàn ngân hàng Australia & New Zealand Banking Group Ltd (ANZ).
Bây giờ thì Nguyễn Tấn Dũng không còn lo việc cất giấu hay chuyển ngân ra nước ngoài như trước nữa. Đã có con gái và chàng rể lo cho tất cả. Con gái của Dũng thế nào cũng trở thành công dân Mỹ vì lấy chồng là người Mỹ. Một mai nếu có xẩy ra biến cố ở Việt Nam thì đã có con gái là công dân Mỹ bảo trợ cho Dũng vào nước Mỹ dễ dàng.


Chúng tôi xin lặp lại, chúng ta cả nước từ TW Đảng đến các cấp ủy điạ phương; từ Quân Đội đến Công An; Quốc hội cũng như đồng bào cả nước đã bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lường gạt. Tiền lường gạt có được chúng mang ra gửi ở nước ngoài như Ngân hàng Thụy sĩ và Ngân hàng Mỹ. Đi xa hơn nữa, nếu nói về đức tin thì có vay, có trả hoặc gieo nhân nào thì gặt quả đó. Đạo Phật gọi là “Luật Nhân Quả” . Có nghĩa là lưới Trời lồng lộng …. ?


Kết luận là tại sao chúng ta bị “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” lừa bịp một cách dễ dàng ? Vì cấp lãnh đạo Đất Nước quá bết, không có khả năng, thiếu kiến thức, tự cao tự đại vì họ đã có quân đội, công an hậu thuẫn. Họ có chính sách “thờ Bụt để ăn oản”. Tôn thờ Hồ Chí Minh nhưng không noi gương HCM. Họ xa rời quần chúng nhân dân, xem nhân dân Việt Nam như nô lệ. Như vậy họ đã phản bội nhân dân (trong đó có quân đội và công an hàng ngày bảo vệ họ), phản bội các đồng chí từng hy sinh thân mình đế Việt Nam mới có ngày nay. Nói chung, người CS ăn ở không tình nghĩa, thiếu thủy chung. Chúng ta cứ xem những cán bộ cách mạng lão thành, các tướng lãnh trong QĐNDVN đã hy sinh thân mình trong hai cuộc kháng chiến. Nhưng đến lúc nước nhà độc lập, thống nhất, hết bị cấm vận, ăn nên làm ra … thì những người như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng …. là hậu sinh, có hy sinh, đóng góp cái con mẹ gì đâu? Thế mà khi có được địa vị, tiền bạc (ngồi mát ăn bát vàng) thì họ không xem những người có công với cách mạng, những người đi trước không ra cái thể thống gì ? Đại tướng Võ Nguyên Giáp là một trường hợp. Trái lại, họ còn khinh bỉ, cho những công thần có công với Đất Nước là ngu si.


Đảng CSVN đã sai lầm khi chọn Nguyễn Tấn Dũng làm thủ tướng vì một khi Dũng đã xé rào, bất chấp điều lệ của Đảng thì bất cứ việc gì Dũng cũng làm được, kể cả việc phản bội. Nhìn vào sự việc Dũng tôn Nguyễn Bang (xuôi gia) làm cố vấn “tập đoàn” thì biết ngay Nguyễn Tấn Dũng đang đi hàng hai. Với bản chất đấy tham vọng và thủ đoạn Nguyễn Tấn Dũng đã hình thành được một nhóm tài phiệt phục vụ tư bản dưới trướng và tạo mọi điều kiện để nhóm này tóm thâu nền kinh tế VN từng bước một, thực hiện âm mưu sâu độc của bọn tài phiệt. Chúng tôi tha thiết kêu gọi các sĩ quan trong QĐNDVN hãy thức tĩnh, hãy nhận xét sự việc và hãy nhận chân sự thật. Chúng tôi không theo ai hết, kể cả Mỹ. Chúng tôi chỉ muốn nói lên sự thật được che giấu mà ít người dám nói. Các bạn trong QĐ, chỉ có các bạn mới có hoàn cảnh làm nên lịch sử! Ở bất kỳ nước nào mà chúng tôi đã đọc qua lịch sử của những cuộc chính biến hay đảo chính không phải, phải có địa vị tướng tá mới làm nên lịch sử. Nước kề cận ta là Thái-Lan những người cầm đầu đảo chính chỉ là sĩ quan cấp úynhư cố thống chế Phibul Songkram lúc làm đảo chính ông ấy chỉ là một Trung úy Pháo binh. Bạn nào có chí, có đảm lược thì nhất định thành công.Nếu giờ đây, tôi đang ở trong quân ngũ, có một đại đội trong tay là tôi nhất định làm một cuộc cách mạng. Cách mạng thành công là làm nên lịch sử !


Các bạn thân mến, nhất là các bạn trí thức nên bắt chưóc nhà Toán học Nguyễn Bảo Châu tuy được chế độ CS chiếu cố đặc biệt nhưng không vì thế mà a-dua với chế độ. Các bạn có biết Nguyễn Tấn Dũng làm gì không và học đến lớp mấy? Nguyễn Tấn Dũng là anh Ba Dũng chỉ học đến tiểu học, làm Y tá rồi sang làm Công An …. Sau leo lên chức Bí Thư tỉnh Kiên Giang. Cũng nhở chức Bí Thư, Dũng đã âm mưu tước đoạt “Đất” của dân Rạch Giá mới trở nên giàu có.


Chưa bao giờ chúng ta đã sai lầm như khi chọn Nguyễn Tấn Dũng đặt hắn vào ghế Thủ Tướng. Chúng ta chưa bao giờ có thủ tướng đầy tham vọng quyền lực và nặng về vật chất như hắn. Chưa đầy một năm kể từ khi hắn nắm quyền hắn đã làm gì được cho đất nước? Hắn chỉ giở mọi thủ đoạn để củng cố quyền lực nhằm tạo thêm vây cánh để thực hiện quyết tâm theo gót Yetsin đưa VN từ Chủ nghĩa Cộng Sản sang Chủ nghĩa Tư bản. Nguyễn Tấn Dũng đã hình thành được một nhóm tài phiệt dưới trướng và tạo mọi điều kiện để nhóm này thâu tóm nền kinh tế VN từng bước một, thực hiện âm mưu sâu độc của “tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng”. Tài sản mà hắn có hiện nay đã đưa hắn trở thành một người giầu nhất Châu Á.


Bọn bá quyền Bắc Kinh có lời khuyên TW Đảng ta rằng: “Chớ có dại mà hợp tác với Mỹ”. Bọn đế quốc sẽ thừa cơ thực hiện âm mưu “Diễn Biến Hoà Bình” đó. Các đồng chí không nghe lời chúng tôi là các đồng chí mất cả địa vị lẫn tiền bạc. NHƯNG NẾU NGHE LỜI CÁC ĐỒNG CHÍ ĐẠI HÁN, CHÚNG TÔI SẼ MẤT TẤT CẢ. NƯỚC VIỆT NAM SẼ MẤT MÀ MẠNG SỐNG CHẮC CŨNG KHÔNG CÒN.


Theo chỗ chúng tôi phán đoán thì “Diễn biến Hoà bình” sẽ không xẩy ra. Trước kia còn chiến tranh nên bất đắc dĩ phải độc Đảng. Bây giờ hoà bình và yên ổn rồi thì mở rộng Dân Chủ, đa đảng thì có nhiều cái lợi. Tất nhiên sẽ có được lãnh đạo có thực tài do dân trực tiếp bầu lên. Có nhiều nhân tài ra đóng góp việc nước, nước mới mau tiến bộ, giàu mạnh. Dân mới đích thực có được hạnh phúc ấm no.


Việc "Diễn biến hoà bình” không bao giờ có, nhưng chúng ta cừ ví dụ cho là có như mấy ông lãnh đạo Đảng phất phơ nói đi. Mấy ông ấy không được học hành, không đọc sách nhiều nên có tầm nhìn rất hạn hẹp. Cứ ví dụ nếu lần nầy bọn Đại Hán lấy được nước ta một lần nữa thì lần nầy chúng ta sẽ bị đồng hoá là cái chắc vì màu da giống nhau, phong tục tập quán gần giống nhau; chỉ khác biệt tiếng nói. Ở Trung quốc có những nơi tiếng noí khác nhau như: Quảng Đông, Phúc Kiến, Triều Châu, Hải Nam … học nói một ngôn ngữ thì mấy hồi. Sẵn âm mưu thâm độc, bọn lãnh đạo Bắc Kinh chỉ bỏ tiền ra cho 5 triệu thanh niên Hán tộc lấy con gái Việt thì còn gì là Việt Nam nữa ?


Còn ví dụ Mỹ có âm mưu “Diễn biên hoà bình” ư ? Cùng lắm là họ khuyến cáo ta thực hiện dân chủ, tự do và nhân quyền. Cứ ví dụ cho đi là giới lãnh đạo của ta theo Mỹ đi. Nhưng đi với Mỹ mình học được văn minh và nhiều cái hay. Và điều chắc chắn là ta không bị đồng hoá vì màu da khác nhau, phong tục tập quán không giống nhau? Nước Việt Nam chắc chắn là vẫn còn trên bản đồ thế giới. So ra, khác với bọn Tàu phù một trời một vực?


Vì sự tồn vong của Đất Nước nên chúng tôi thành thật viết Lá Thư Ngỏ nầy kính gửi toàn thể đồng bào trong và ngoài nước. Kính mong những vị nào có đảm lược và trí tuệ hãy mau mau tìm cách diệt trừ Nguyễn Tấn Dũng ra khỏi chính quyền và lập một Ủy ban để điều tra hành vi tẩu tán tài sản bất chính mà hắn đã có từ khi hắn làm Bí Thư tỉnh ủy Kiên Giang và khi hắn trở thành Thủ tướng Việt Nam. Lập Toà Án Đặc biệt mang Nguyễn Tấn Dũng ra xét xử.
Kính mong các sĩ quan có binh lính và vũ khí trong tay hãy tùy theo hoàn cảnh để làm nên lịch sử. Kính mong các nhà báo Việt hãy bắt chước nhà báo phương Tây điều tra sư kiện về Nguyễn Tấn Dũng và Tập đoàn, tố cáo trước quốc dân đồng bào vể tham nhũng và âm mưu của “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đưa nước ta vào qũy kế mất nước. Một nhà báo Mỹ đã có chiến công hiển hách về việc điều tra hành vi của tổng thống Nixon làm ông ấy phải từ chức, đám bộ hạ phải vào tù.


Kính chào Đoàn Kết.
Nay kính,
Nguyễn Thứ Lữ b/d Hồng-Hà



PHỤ-CHÚ:
Tài Sản Nổi của Nguyễn Tấn Dũng


Từ khi Chinh quyen VN dua ra chuyện kê khai tài sản cán bộ chưa ai đề cập đến ở đâu mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có nhiều tài sản như nhà hàng, khách sạn, đất đai, đoàn xe taxi vài trăm chiếc, tậu đất, mua nhà, gởi nhà băng nước ngòai.


Nhà thờ họ của Nguyễn Tấn Dũng sang trọng hơn 100 lần
nhà thờ họ Hồ (Hồ Chí Minh ở Làng Sen, Nghệ An).


Nhà thờ họ của Nguyễn Tấn Dũng. To, đẹp, sang trọng hơn cả đền thờ anh hùng Nguyễn Trung Trực. “Nhà thờ họ” này đã và đang là “bia miệng” trong dân chúng Việt Nam.
Nguyễn Tấn Dũng hô hào chống tham nhũng “Quyết Liệt”!?? Vậy AI … chống AI ….khi sự thật là:
Nhà riêng của Nguyễn Tấn Dũng là tại Kiên Giang.
Khu đất rộng hơn 3.000 m2 này tọa lạc tại đường Nguyễn Trung Trực, phường An Hòa - Rạch Gía , nguồn gốc lấy ruộng của dân với cái cớ là Quy hoạch ….thời 3 Dũng còn làm bí thư tỉnh ủy Kiên Giang , nay 3 Dũng lên chức thủ tướng được thêm nhà mới ở SàiGòn ,còn ngôi nhà này cho công ty bảo hiểm thuê lại.


Cây xăng của mẹ ruột Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (cách nhà của Ba Dũng chưa đầy 50m) ngay đầu cầu Quay - An hòa - Rạch Gía. Đây là cây xăng chỉ bán trá hình thôi chứ thực sự là nơi chứa xăng cung cấp cho Đòan xe taxi hàng trăm chiếc của Tư Thắng (em của Ba Dũng) và Ba Dũng đang ngang dọc khắp các nẻo đường Miền Tây.


Đoàn xe Taxi của tập đòan Ba Dũng + Tư Thắng có mặt khắp các tỉnh miền Nam có các tên như Gia Thảo, Phương Trinh, Hoàn Mỹ…. Đậu ngổn ngang chiếm lòng lề đường trong thành phố nhưng chẳng có anh công an giao thông nào dám đến hỏi thăm như những chiếc xe khác… Đây là những lợi thế kinh doanh “Quyền Lực“.


Những dãy nhà của ông Nguyễn hữu Khai một cán bộ cao cấp trong thường vụ Tỉnh uỷ .
Ông KHAI đã dùng quyền lực tham nhũng hàng chục tỷ đồng từ các “phi vụ” mua Tàu Hải âu kê khống gía, đục khóet gian lận trong xây dựng công viên An Hòa Kiên Giang. Ông Khai đã cấu kết với nhiều cán bộ trong tỉnh ủy xẽ quãng Trường Lạc Hồng để bán nền nhà, đồng thời dùng thủ đọan chiếm đọat nhiều nền có vị trí “ngon “ như hình trên. Trong các vụ này đều có sự nhúng tay của Tư Thắng (em ruột N.T. DŨNG ). Dư luận rất phẩn nộ và trông chờ đưa vụ án này ra ánh sáng. Nhưng tất cả đã được N.T. Dũng về “dàn xếp” ổn thỏa. Thế là vụ án ông Khai bị chìm xuồng ….. Nay ông Khai đã được định cư ở Mỹ???


Bệnh viện Bình An – Rạch Gía mới được xây thêm khi đảng viên làm kinh tế tư nhân?!! Theo tin được biết từ nội bộ trong hội đồng quản trị thì có đến 80% cổ đông là cán bộ cao cấp của tỉnh Kiên Giang có phần hùn không dưới 5 tỷ đồng, như hai ông : Ba Tân 05 tỷ (Phó Chủ tịch Tỉnh ), Trần Lam 10 tỷ…. ..(Nguyên Phó Chủ tịch Tỉnh )………


Đây là những cơ hội tốt cho các quan rửa tiền .
Bệnh viện có tên Bình An …nhưng người bệnh khi lọt vào đây thì không “bình an” chút nào, bởi những toa thuốc do bác sĩ của Bệnh viện này kê toa mua ở ngoài không có … chỉ có bán trước cổng bệnh viện Bình An mà thôi !!!…. Nói chung tập đòan Quan tham lập ra cái bệnh viện này để hút máu người bệnh, từ việc khám chữa bệnh cho đến việc bán thuốc …


Kinh doanh khách sạn của " Quan tham" tại Việt Nam


Bệnh viện 11 tầng của tư nhân “ Quan Tham” vừa được xây thêm ….
Từ khi “Đảng” cho phép đảng viên làm kinh tế tư nhân các quan chức của Kiên Giang đã “Rửa Tiền” bằng cách xây bệnh viện tư nhân, nhà hàng, khách sạn , Kinh doanh bất động sản, Kinh doanh công ty xe tắcxi , tàu Biển , xăng dầu ..v.v….. Tiền các quan tham như núi …….Mới đây có vài tờ báo Quốc doanh có đưa tin ông bí thư tỉnh ủy tỉnh Kiên Giang là Trương quốc Tuấn tự tay ký xuất ngân quỷ nhà nước cho con mình đi học nước ngòai hơn 700 triệu VNĐ ….nhưng đến nay ông ta vẩn bình an , trái lại còn được cán bộ TW giới thiệu là ứng cử viên sáng gía làm đại biểu Quốc hội khóa 12 tới !!!


Thông tin từ nội bộ chóp bu của tỉnh này cũng cho biết “Anh Ba Dũng …mình” sẽ nâng đỡ tất cả đàn em Ra Hà Nội …. để tạo phe cánh cho cái ghế Thủ tướng của Ba Dũng vửng chắc hơn .
Các cơ quan truyền thông trong và ngòai nước cần đưa những tin này để người Dân điểm mặt những tên CSN tham nhũng ..rửa tiền …bóc lột đồng bào không thương xót !..
( Bài do NT Hoach Tran chuyển )

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

CHUYỆN BỆNH TÌNH RẤT BÍ ẨN CỦA HỒ CHÍ MINH













NHÂN DỊP 19 THÁNG 5

NGHE KỂ LẠI CHUYỆN RẤT BÍ ẨN VÀ ĐAU XÓT VỀ BỆNH TÌNH CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH
(người kể: Anh hùng Xứ Nghệ)


Truy hoan mãi các cháu gái ngoan 15 tuổi, ngày nầy qua tháng nọ, Bác sinh ra nhàm chán, vì các cháu bé chẳng có kinh nghiệm, lại chật hẹp làm cho Bác phải lao động nặng nhọc, khó khăn lắm mới thanh tóan mục tiêu đến nơi đến chốn. Nhiều khi Bác cần cảm xúc mạnh mà các cháu chẳng hiểu gì để chiều theo ý Bác.
Thấy Bác Hồ không vui, bức xúc lại hay gắt gỏng với 4 tên hậu cần là Kháng, Chiến, Thành và Công, cho nên bí thư Vũ Đình Hùynh mới đề xuất một sáng kiến mới để giúp Bác giải tỏa ưu phiền. Nguyên đồng chí Vũ Đình Hùynh là kẻ hầu hạ thân tín trong chức vụ then chốt là bí thư, thường được hưởng sái nhì các cô bé sau khi được gặp Bác Hồ cấy giống Đỏ lòm.
Nhân một buổi đẹp trời, Huỳnh liền tâm sự với Bác là con gái quá trẻ không biết gì, rất khó gây cảm hứng, chi bằng nên tìm mấy cô có kinh nghiệm phục vụ Bác thì hơn hẳn. Được lời như cởi tấm lòng. Bác mới chấp thuận đề nghị xây dựng nầy và quyết định cho Hùynh xúc tiến ngay kế họach. Bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan được thông báo, tất cả đều nhất trí.
Nói thì dễ nhưng khó thực hiện vô cùng. Bí thư Hùynh bèn hỏi bộ trưởng Hòan
- Làm thế nào bí mật quốc gia không bị tiết lộ ?
Cái khó nhất là đem các cô gái làng chơi vào phủ chủ tịch mà không gây ấn tượng xấu trong dân chúng.
Bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan đưa ý kiến rằng:
- Bác cải dạng làm một đồng chí người Trung quốc vĩ đại qua tham quan hữu nghị Hà Nội như vậy sẽ qua mặt được mọi người.
Bí thư Hùynh tán đồng sáng kiến ngay:
- Bác lại nói thạo tiếng Quan thoại và tiếng Quảng Đông thì không còn ai biết được.
Nhất trí !
Kế họach được tranh thủ xúc tiến khẩn trương.
Trong một đêm không trăng không sao, Bác cải trang hòan tòan từ đầu chí chân không khác gì một người Tàu chính cống. Nhưng còn bộ râu của Bác quá nổi tiếng thì không có thể dấu diếm được. Bác đề nghị cạo phăng đi, vì Bác luôn luôn thực thi châm ngôn: "phải khắc phục, hy sinh và hy sinh cho dân tộc và cho Đảng".
Thế là bộ râu bất hủ của Bác bị giải phóng dưới lưỡi dao cạo chuyên nghiệp của đồng chí bí thư Hùynh.
Đòan người bí mật rời phủ chủ tịch thẳng tiến đến động đĩ theo sự hướng dẫn của đồng chí bí thư Vũ Đình Huỳnh.
Để bảo mật đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan còn cho lệnh cúp điện tòan khu vực, cho nên khi Bác đến động đĩ thì chẳng có ai thấy. Khi cánh cửa động mở ra, đòan người lách nhanh vào bên trong, cánh cửa đóng lại, thì lúc ấy đồng chí bộ trưởng mới cho khu phố có điện trở lại.
Bác Hồ được giới thiệu là Tôn Xếnh Xáng, đồng chí vĩ đại trung ương đảng bộ cố vấn tối cao Hồng vệ binh Trung ương cục Bắc Kinh, xóm chị em ta vừa hân hoan vừa run sợ. Phen nầy động đĩ sẽ làm ăn khấm khá, cho nên phải hết lòng phục vụ để được bồi dưỡng cả trăm lần hơn đón tiếp bọn khách làng chơi quen thuộc.
Đêm đó Bác được chính cô chủ động Minh Xuân phục vụ hết mình, khiến Bác lên chín tầng mây xanh. Đặc biệt hơn nữa có cô Long Nữ Kim Tinh tuy còn rất trẻ mà giải nghệ sớm vì lý do thầm kín riêng, nay cũng được mụ chủ động cho người triệu hồi để phục vụ "đồng chí Trung Quốc vĩ đại Tôn Xếnh Xáng", với thân hình mềm mại như rắn, cô ta quấn quanh người Tôn Xếnh Xáng như con trăn quấn con nai, xiết mạnh, rồi dản ra từng nhịp làm cho Tôn Xễnh Xáng rên xiết liên hồi, chỉ còn từ chết tới bị thương, "ôi! thiên đường là đây, địa ngục cũng là đây". Long Nữ Kim Tinh ưởng người ra, dùng cùi chỏ chọt mạnh vào ba sườn Tôn Xếnh Xáng khiến y kêu "Ah", liền tức thì một vòi nước bắn vào mồm Xếnh Xáng rất chuẩn đích khiến y do phản xạ tự nhiên nuốt ừng ực cả vòi nước tiểu vào mồm, diễn biến thần kỳ, mà nếu không nhìn thấy mà chỉ nghe kể lại thì không ai tin nổi.
Đồ nhậu thì ê hề. Có món vịt tiềm bát bửu mà Bác ưa thích nhất. Huyết rắn ngâm kỳ nam làm cho Bác tăng gia sung sức, không biết mệt. Bác thực thi khẩu hiệu "lao động là vinh quang", Bác tranh thủ liên tu bất tận trong đêm đó như Bác đã hy sinh mấy chục năm cho cách mạng vô sản chuyên chính.
Trời chưa sáng, đang còn trong mê lộ mà bộ trưởng Trần Quốc Hòan đã giục Bác và bí thư Hùynh phải ra về gấp.
Bác Hồ lại càu nhàu:
- Chưa đả, mai hãy về được không ?
Bộ trưởng Hòan dứt khóat, nói:
- Thưa Bác không được, không cách gì giải thích được sự vắng mặt của Bác tại phủ chủ tịch.
Lại cái màn cúp điện cả khu phố, cho đến khi Bác đã về lại phủ chủ tịch an tòan, thì khu phố mới có điện trở lại.
Năm đêm liền, Bác Hồ đi đi về về nơi xóm chị em ta rất vui vẻ tươi mát.
Lao động vượt chỉ tiêu trong nhiều đêm, qua ngày thứ sáu thì Bác hơi sốt, đi đứng không thoải mái, Bác Hồ hạ quyết tâm không ra khỏi phòng. Tuy nhiên Bác luôn luôn đeo chòm râu giả, nhằm đánh lừa mấy hậu cần.
Có lẽ vì lao động quá mức mà Bác Hồ cảm thấy như kiệt sức, đi tiểu khó khăn, cái của quí như có hơi to lên chắt là do cọ sát mà làm sưng phồng.
Bộ trưởng Y tế BS Tôn Thất Tùng được hậu cần của Bác cho đi đón khẩn trương đến phủ chủ tịch vào sáng ngày thứ bảy, sau khi đo nhiệt độ, nghe phổi phèo, chẩn đóan bệnh của Hồ chủ tịch, BS Tùng xác định là cảm mạo.
Bộ trưởng Trần Quốc Hòan lo lắng hỏi:
- Thưa Bác, Bác có đưa cho BS Tùng xem cái của quí của Bác không ?
Bác Hồ trả lời yếu xìu:
- Tôi nghĩ cơn sốt không có liên quan gì đến cái ấy.
Vào buổi chiều hôm đó thì cái của quí sưng đỏ lên, đau nhức không chịu thấu. BS Tùng lại bị gọi vào phủ chủ tịch. Lần nầy không thể dấu được nữa, Bác Hồ thú thật có đi chơi đĩ mấy hôm vừa rồi.
BS T. T. Tùng kêu trời:
- Nguy rồi, nguy to rồi, bệnh nầy vô cùng trầm trọng !
Bác Hồ tái mặt:
- Liệu có thuốc để chữa cho mau khỏi ?
Bộ trưởng Y tế TT Tùng lấy mẩu của dương vật của Bác để làm biopsy, Bác rán chịu đau. BS Tùng chích cho Bác một mũi Haldol và một mũi Tranxène để triệt hạ cơn đau nhức. BS Tùng còn để lại một lọ xuyên tâm liên để Bác dùng, rồi BS Tùng dặn bọn hậu cần phải rửa cho Bác bằng xà phòng Marseille.
[BS Tôn Thất Tùng tài giỏi vô cùng, sau nầy khi được mời sang Ấn Độ năm 1984 để chỉ cho dân Ấn Độ điều trị nhiễm độc do tai nạn nhà máy sản xuất thuốc sát trùng và khai quang Bhopal bị nổ phát hỏa gây độc hại cho dân chúng. Chính phủ Ấn nghĩ rằng chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã trường kỳ kháng chiến đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào thì tất họ biết điều trị sự nhiễm độc do thuốc sát trùng và khai quang gây ra, họ cho máy bay đi rước BS Tùng vô cùng trọng thể đến Ấn Độ vào tháng 12 năm 1984. BS Tùng đưa ra lời khuyên vàng ngọc: các nạn nhân Ấn Độ nên xài xà phòng Marseille để rửa chổ nhiễm độc (ôi đỉnh cao trí tuệ là vậy !), chính phủ Ấn bằng tống cổ BS Tùng về lại VN tức khắc]
Hôm sau bệnh tình của Bác Hồ nặng thêm: dương vật từ đỏ bầm chuyển sang màu xám xịt rồi đen !
Đến bây giờ thì mọi việc trở nên trầm trọng: các đồng chí Lê Duẫn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp họp khẩn thật kín. Kết quả đều nhất trí: diễn biến bất thường thì nhất định là do âm mưu của CIA của Mỹ đã hạ độc thủ, chúng cho người ám hại Bác. Gương mặt người nào cũng bức xúc, đầy vẻ bi phẫn cùng cực.
Bộ trưởng Công an Trần Quốc Hòan đưa nắm tay lên trời, miệng méo xẹo:
- Thằng Hùynh theo CIA đã hại Bác rồi.
Đồng chí Lê Duẫn vặn hỏi nhiều lần, thì đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan mới đem mọi việc kể lại rất tỉ mỉ.
Đồng chí Võ Nguyên Giáp khóc rống lên:
- Thằng Huỳnh, nó theo Bác mấy chục năm, sao bây giờ lại mưu phản độc hại như thế nầy.
Đồng chí Thủ tướng Phạm văn Đồng phát biểu:
- Chúng ta đang đối đầu với một kẻ địch vô cùng nguy hiểm, kế họach bài trừ chúng phải điều nghiên thật kỹ và triển khai kế họach khẩn trương và tuyệt đối bí mật.
Đồng chí Trường Chinh lấy nghị quyết:
- Phải bắt Vũ Đình Hùynh ngay mới tra xét ra manh mối, phải bắt luôn con mụ Minh Xuân. Bắt con mụ chủ động đĩ thì dễ, công an sẽ viện lý do bài trừ tệ đoan xã hội. Còn bắt thằng Hùynh thì làm sao có lý do ? Không lý bắt nó vì nó đưa Bác đi chơi đĩ ?
Sau hai giờ trao đổi, ý kiến của đồng chí Lê Duẫn được thông qua, tất cả đều nhất trí:
- Vũ Đình Huỳnh theo chủ nghĩa xét lại và phải bị thanh trừng !!!
Trần quốc Hòan hoan hỉ, đem xe công an bịt bùng, bắt Vũ Đình Hùynh, còng tay, còng chân, hai công an lực lưỡng khiêng lên xe như khiêng một con lợn.
Vợ Huỳnh hình như cũng có linh tính báo trước (từ hai hôm rồi bà cứ thấy chồng đắp mền trùm kín như bị sốt rét như khi ở chiến khu, không dám gặp ai).
Khi xe công an chạy khuất vợ Hùynh mới khăn gói hấp tấp vào phủ chủ tịch, bà ta hy vọng nhờ Bác Hồ can thiệp cho chồng. Vì oan quá, công lao hãn mã từ mấy chục năm với cách mạng, mang trắp theo hầu Bác, mà sao lại bị bắt vì theo chủ nghĩa xét lại, Hùynh chỉ là tên nô bộc chứ có biết chủ nghĩa gì đâu.
Đến phủ chủ tịch không có ai thèm trả lời, bọn hậu cần của Bác rất bức xúc, tìm cách đuổi xéo cả chục lần, Bà Huỳnh mới chịu ra về trong tuyệt vọng.
Tại Hỏa Lò, bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan mới dặn đồng chí chấp pháp Hùynh Ngự rằng:
- Thằng nầy là thằng phản động, khi bắt nó tôi đã dùng biện pháp mạnh để dằm mặt nó, nay giao nó cho đồng chí khai thác, phải dùng roi cá đuối chứ không dùng roi cặt bò để tranh thủ thời gian, nó phải khai ngay: do đâu mà tổ chức của nó hạ độc thủ ám hại Bác dở sống dở chết.
Chấp pháp Hùynh Ngự trả lời:
- Đồng chí Bộ trưởng cứ yên chí, trong nửa ngày là tôi có phúc trình lên đồng chí.
Bộ trưởng Trần Quốc Hòan hài lòng về câu trả lời khẳn định như vậy, liền nói với Hùynh Ngự:
- Các đồng chí Duẫn, đồng chí Chinh, đồng chí Đồng, đồng chí Giáp và cả tôi cũng rất bức xúc. Càn nhất là phải điều tra rõ mối liên hệ của nó với động đĩ và với CIA.

Vài giờ sau bản phúc trình của chấp pháp Hùynh Ngự được tranh thủ đưa đến tay đồng chí bộ trưởng công an Trần Quốc Hòan.
Theo bản phúc trình thì tên phản động khai rằng nó tuổi già sức yếu, ít đi lại giao tế với ai, duy chỉ có đứa con của nó là thằng Hiên vô tài bất tướng, làm thì láo, báo cáo thì hay, cho nên Hiên được nhiều tiền bồi dưỡng, nó tiêu pha hết vào động đĩ của mụ Minh Xuân. Khi Hiên thấy cha nó tra vấn về địa chỉ của một động đĩ thì nó tiết lộ cái ổ điếm của mụ nầy.
Đồng chí bộ trưởng công an ra khẩu lệnh vây bắt tiên Hiên phản động, nó cũng được cho biết là bị bắt về tội xét lại.
Tên Hiên luôn luôn kêu oan, nó khai nó không làm chính trị. Thì tại sao lại bị bắt vì lý do theo chủ nghĩa xét lại cho được ?
Trong thời gian Trần Quốc Hòan và Hùynh Ngự khai thác cha con Vũ Đình Hỳunh, thì tại phủ chủ tịch cũng đang có các cuộc họp liên lục của các đồng chí Duẫn, Chinh, Đồng, Giáp và còn có thêm đồng chí Tạ Đình Đề, đồng chí Văn Tiến Dũng, đồng chí Lê Đức Thọ, đồng chí Võ văn Kiệt và đồng chí Tôn Thất Tùng. Lần nầy sau khi xem bệnh trạng của Bác Hồ thì BS Tùng nói ngay:
- Phải cắt !
Nghe như sét đánh ngang tai. Bác Hồ chết điếng.
Bác hỏi lại còn cách nào cứu vãn được không, còn cách nào khác không ?
BS Tùng âu sầu, lắt đầu, hai tay buông xuôi:
- Phải cắt, không còn cách nào khác.
Sau lời phát biểu nầy, phòng họp im phăng phắc.
Đồng chí Võ Nguyên Giáp phát biểu:
- Không phải phê bình hay mạt sát gì, nhưng trên thực tế sự hiểu biết trị liệu của đồng chí Tùng đã không có cãi tiến từ nhiều năm rồi, trong lúc khoa học Âu Mỹ mỗi ngày một tiến bộ, cho nên tôi đề nghị chúng ta phải tìm một bác sĩ tài giỏi Âu Mỹ thì mới cứu được Bác Hồ.
Đồng chí Lê Duẫn hỏi ngay:
- Làm thế nào mời được một bác sĩ danh tiếng Âu Mỹ đến Hà Nội bây giờ. Chúng ta đừng quên rằng Mỹ đang là kẻ thù của chúng ta.
Sau nhiều trao đổi, ý kiến bàn ra tính vào, thì đồng chí Trường Chinh phát biểu rằng:
- Nếu không tìm ra được bác sĩ Âu Mỹ thì chúng ta nghĩ đến phải nhờ bác sĩ Liên Xô vậy.
Cả phòng họp phá lên cười sằng sặc, trong lúc đồng chí Trường Chinh không hiểu tại sao mọi người đều cười, thì đồng chí Lê Đức Thọ phát biểu:
- chúng ta ở đây, ai ai cũng biết là nếu chúng ta gởi một con bò cái qua Liên Xô, thì hai năm sau con bò cái sẽ trở về với bằng cấp phó tiến sĩ !
Đồng chí Trường Chinh im lặng ngồi xuống, thì đồng chí Trần Quốc Hòan đứng lên phát biểu:
- Tôi có cách mời được bác sĩ danh tiếng tại Âu Mỹ đến Hà Nội chữa trị cho Bác.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía đồng chí Hòan vì họ biết đồng chí Hòan lúc nào cũng có sáng kiến tốt.
Đồng chí bộ trưởng Trần Quốc Hòan mới phát biểu rằng:
- Trong đám tù của đế quốc Mỹ, tôi có nắm trong tay một tên tù ác ôn rất khốn nạn. Nó sẵn sàng phản bội đồng đội của nó, nó tham sống sợ chết, nên tôi chỉ hăm dọa sơ sơ là nó đái ra quần. Tên nó là John McCain, nó là giặc lái bị chị em phụ nữ dùng súng trường bắn hạ [(nguyên vì mấy chị du kích dùng súng trường đứng trước cửa nhà mà bắn hạ máy bay Mỹ, cho nên thi sĩ Bút Tre có câu thơ như vầy:
Chị em du kích giỏi thay
Bắn máy bay Mỹ rớt ngay cửa mình !)]
Cho nên bây giờ tôi sai John McCain đánh điện về nước, xin gia đình nó khẩn trương gởi bác sĩ giỏi nhất thế giới đến Hà Nội để trị liệu bệnh kín cho nó, nói rằng nó sắp chết tới nơi nếu không được trị liệu tức khắc. Tôi nhất định nó sẽ hoan hỉ nghe theo.
Một tràng pháo tay hoan hô sáng kiến đồng chí bộ trưởng công an. Tất cả nhất trí.
Tối đó, tức là buổi sáng tại Washington DC, chính phủ Hoa Kỳ nhận được điện tín rất quái gở của tên giặc lái John McCain xin gởi bác sĩ gia liễu qua Hà Nội để trị liệu cho nó. Chính phủ Hoa Kỳ liền đưa điện tín của John McCain cho giám đốc CIA là William Colby xem xét và tùy nghi xúc tiến lời yêu cầu nếu cần. Có một điều làm mọi người thắc mắc là phi công McCain đang ở tù mà sao lại bị bệnh kín ?
Tuy nhiên phản ứng của giám đốc Colby cũng rất nhanh để đáp ứng lời yêu cầu khẩn trương của phi công John McCain đang bị tù. William Colby cho kiểm tra danh sách các bác sĩ chuyên khoa da liễu và ông ta tìm ra BS John Negroponte danh tiếng nhất về các bệnh kín bí hiểm. Tức tốc một chiếc máy bay Air America được trưng dụng để chở BS John Negroponte đến thẳng Hà Nội.
Đồng chí BS Tôn Thất Tùng nêu ra cho các đồng chí hiện diện là phải tìm cho ra căn nguyên sự phát tác cơn bệnh của Bác Hồ, vì cùng "đi" trong những đêm đó mà bộ trưởng Trần Quốc Hòan và bí thư Vũ Đình Hùynh không bị bệnh.
Phúc trình cấp tốc của chấp pháp Hùynh Ngự rất rõ ràng gồm 3 điểm:
điểm một: Bác giả làm một đồng chí Trung Quốc vĩ đại có tên là Tôn Xếnh Xáng qua Hà Nội tham quan hữu nghị, Bác lại chỉ nói tiếng Quảng Đông cho nên mụ chủ động Minh Xuân mới triệu hồi cô điếm thượng thừa Long Nữ Kim Tinh, khi đó cô ta đang lui về khu phung cùi, vì bệnh của cô mới chớm phát hiện. Nhưng vì cô ta rất điệu nghệ có tay nghề cao, mụ chủ Minh Xuân nghĩ rằng cho nó phục vụ đồng chí Trung Quốc vĩ đại Tôn Xếnh Xáng, ít bửa đồng chí vĩ đại về nước thì xem như xong. Vì lý do đó mụ mới cho gọi Long Nữ Kim Tinh đến bảo phải thi triển hết các chiêu thức điêu luyện hầu hạ Tôn Xếnh Xáng đại nhân tới bến mê ly.
điểm hai: món nhậu hôm đó là vịt tiềm bát bưởu, nhưng không có vịt ta, mà phải dùng vịt xiêm để thế.
điểm ba: Bác uống huyết rắn hổ man ngâm củ kỳ nam làm tăng công lực.
kết quả tam điểm hội tụ gây kết quả thật là hung hiểm: thịt vịt xiêm gặp huyết rắn hổ làm cho vi trùng phung cùi phát tác phi mã !
Tất cả các đồng chí đều nhất trí: cha con thằng bí thư bày ra sự cố nầy để hại Bác.
Mắt của đồng chí Trường Chinh long lên sòng sọc đỏ ngầu, đó là bày tỏ dấu hiệu "giết" của cấp lãnh đạo "cải cách ruộng đất" vào những năm 1954-55, khiến cho cả trăm ngàn người mất mạng. Đồng chí Trường Chinh quay sang hỏi đồng chí bộ trưởng công an T. Q. Hòan:
- Đồng chí giải quyết chúng ra sao ?
Đồng chí Hòan khẳng định:
- Mụ chủ động vừa bị xe đụng chết sáng nay, còn cha con thằng Hùynh thì tạm giam giữ, để sau nầy có chổ dùng để đi lừa gạt dư luận trong nước và ngoài nước, do cái tật ăn gian nói dối của chúng,
Các đồng chí còn phải giải quyết vấn đề nan giải: ai là người ở cạnh Bác Hồ khi cần trao đổi với BS Negroponte tới khám bệnh, đa số các đồng chí thường có hình mà các ký giả chụp từ chiến thắng Điện Biên, tất nhiên dễ bị nhận diện. Bỗng có một người bước ra xin nhận lãnh, tất cả mọi người nhìn lại thì là đồng chí Tạ Đình Đề. Đồng chí Đề nói:
- Tôi được CIA huấn luyện, cho nên hiểu rõ ngôn ngữ cũng như phản ứng của người Mỹ. Khi BS Negroponte tới tôi sẽ hóa trang để nó không thể tả hình dáng thật của tôi sau nầy khi nó về Mỹ. Còn xin đồng chí Văn Tiến Dũng ngụy trang con đường đưa đến phủ chủ tịch, trên đường đi phải đem cây giả trồng lên như một đường ở nông thôn, chổ nào không ngụy trang được thì che bằng vải đen. Để BS Negroponte không biết bệnh nhân là ai thì tôi đề nghị che Bác Hồ lại dưới một cái mền, khóet một lổ đủ lớn để BS Negroponte khám nghiệm dương vật của Bác mà thôi. Khám bệnh nầy đâu cần phải thấy hết cơ thể người bệnh.
Đồng chí Phạm văn Đồng thắc mắc là tại sao không giao công tác ngụy trang cho đồng chí Giáp, người có nhiều kinh nghiệm, mà lại giao cho đồng chí Dũng ?
Đồng chí Lê Duẫn trả lời thay cho đồng chí Tạ Đình Đề:
- Đồng chí Dũng bây giờ đang có binh đội trong tay, còn đồng chí Giáp chỉ lo "kế họach hóa gia đình", nghĩa là giới hạn không cho phụ nữ sinh đẻ nhiều, cho nên dân chúng mới có câu "ngày xưa Đại tướng cầm quân, ngày nay Đại tướng cầm quần chị em", đồng chí Giáp bây giờ là "tướng không quân".
Tướng Giáp giận run lên, nhưng hèn vẫn hèn, mặc cho bọn Duẫn Chinh Đồng trêu chọc.
Đồng chí Văn Tiến Dũng huy động sư đòan 320, sư đòan 321 và công trường F10 vào công tác ngụy trang. Tất cả thi đua làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm.
Tất cả đã tranh thủ hòan tất kế họach trong thời gian kỷ lục để chờ đón BS John Negroponte đến khám bệnh dương vật của Bác vô vàn kính yêu.
Vừa lúc ấy tin chiếc máy bay Air America đáp xuống phi trường Nội Bài.
Đòan công tác của đồng chí Trần Quốc Hòan rước BS John Negroponte trực chỉ dinh chủ tịch.
BS John Negroponte không biết mình được đưa đi đâu, xe chạy trong cảnh nửa nhà quê nửa thị thành !
Vào phòng khám, BS John Negroponte cùng hai nữ y tá bày sọan dụng cụ y khoa vừa xong, thì người ta đẩy vào cái giường bệnh, trên đó có một người được phủ kín.
Nhìn sơ qua, BS Negroponte nhận biết người bệnh không phải John McCain, vì bộ phận sinh dục già nua. Trong lúc John McCain là một thanh niên.
Nhìn sơ qua cử chỉ của BS Negroponte, đồng chí Tạ Đình Đề tìm cách giải thích.
Đồng chí Tạ Đình Đề khéo léo nói với BS Negroponte là sau bệnh nhân nầy sẽ đến lược John McCain. BS Negroponte hiểu ý biết rằng ông ta phải gắng sức chữa trị cho người nầy đã, nếu kết quả tốt, thì họ mới cho gặp McCain (như theo lời dặn của William Colby là phải chìu ý của "họ").
BS John Negroponte lấy ra một cái ống nhỏ, luồn vào đường tiểu khiến cho Bác Hồ đau tóat mồ hôi, Bác rên la thì bị đồng chí Tạ Đình Đề bịt miệng (người kể chuyện nói rằng họ bịt miệng Bác Hồ như công an bịt miệng Linh mục Lý sau nầy).
Khi ống thụt sâu vào niếu đạo thì nước tiểu lâu ngày bị ứ đọng phụt ra thành vòi. Mấy cô y tá đã chuẩn bị sẵn thau hứng, thau sau đưa vào thì thau trước lấy ra.
Nhiều con mắt núp sau các tấm bình phong có khóet nhiều lỗ tỏ vẻ khâm phục.
Sau cả mấy lít nước tiểu thì đến nước đen chảy ra.
BS Negroponte lắc đầu. Ông khám từ hai dịch hòan, lên đến qui đầu thì trán ông hiện nhiều vết nhăn, tuy bị khẩu trang che một phần, nhưng qua ánh mắt của ông, BS có vẻ rất khẩn trương. Bác sĩ càng khẩn trương, đồng chí Tạ Đình Đề đứng bên cạnh càng bức xúc.
BS John Negroponte tháo găng tay, ông tháo khẩu trang thì xem như cuộc khám nghiệm chấm dứt. Sau khi rửa tay, ông ngồi vào chiếc bàn có sẵn bút mực, ông ghi ra một trang giấy rồi đưa cho đồng chí Tạ Đình Đề. Đồng chí Đề đem tờ giấy qua phòng bên, nơi đây có đủ mặt những đồng chí cao cấp như đã ghi ở trên.
Đồng chí Tạ Đình Đề dịch ra ý kiến của BS Negroponte: cần có chữ ký của người bệnh (bệnh nhân) hay của người được ủy thác thì Bác sĩ mới thực hiện trị liệu bằng phẫu thuật: phải cắt !
Tòan bộ các đồng chí hiện diện bác bỏ ý kiến nầy. Quyết nghị đồng chí Tạ Đình Đề đưa BS Negroponte đi gặp John McCain để ông ta khỏi thắc mắc.
Tất cả lại bắt đầu như khi BS Negroponte chưa đến.
Mắt người nào cũng đỏ hoe, họ cảm thấy hòan tòan bất lực trước sự đau khổ của Bác Hồ vô vàn kính yêu đang quằn quài vì cơn bệnh ngặt nghèo.
Trong lúc mọi người vô kế khả thi thì một sự bất ngờ như từ trên trời giáng xuống:
Bác sĩ Lý Chí Thỏa (Dr. Li Zhisui) là Bác sĩ riêng của chủ tịch Mao Trạch Đông đã hấp tấp đến phủ chủ tịch không kịp thông báo trước và muốn gặp các đồng chí.
Như người sắp chết đuối bắt được cái phao. Bác sĩ Lý được trịnh trọng mời vào phòng họp. Bác sĩ cho biết là Mao chủ tịch có nghe phong phanh là Hồ chủ tịch bị trọng bệnh nên phái ông đến đây trợ lực chữa bệnh. Như môi hở răng lạnh, cho nên Mao chủ tịch phái ông đến Hà Nội ngay.
Tất cả hoan hỉ, đồng tâm nhất trí nghe sự phán đóan của BS Lý.
Sau khi nghe tường trình về chẩn đóan của BS Tôn Thất Tùng, của BS John Negroponte, và sau khi khám nghiệm kỹ càng Bác Hồ:
BS Lý phán rằng:
- Khỏi cắt !
Tất cả hiện trường hoan hô, tất cả hớn hở thở ra nhẹ nhỏm: Hoa Đà, Biển Thước đây rồi, đại phu quả quả là thần y, đại phu thật là do thánh tổ Mác Lê gởi tới giúp Bác Hồ, xin có lời cảm tạ đồng chí chủ tịch vĩ đại Mao, chủ tịch Mao muôn năm.
Trong nỗi vui mừng cao độ, để tưởng nhớ thời kỳ trong chiến khu, tự động các đồng chí cùng đề xuất hát bài "sol đố mì", cùng nhảy múa nhịp nhàng, tiếp theo tất cả cùng hát bài "Nối vòng tay lớn" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Rồi các đồng chí ôm nhau hôn và sắp hàng để đến hôn BS Lý Chí Thỏa.
Chờ cho phòng họp im lặng trở lại, BS Lý Chí Thỏa mới trịnh trọng khẳng định:
- Mấy người theo Tây học như John Negroponte chẳng biết gì về y lý, bệnh nầy khỏi cắt, chỉ cần để ít bữa, thì tự nhiên nó sẽ rụng.
người kể chuyện: Anh Hùng Xứ Nghệ

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

XÓA BỎ HẬN THÙ VỚI CỘNG SẢN


XÓA BỎ HẬN THÙ VỚI CỘNG SẢN
Long Quân

Nhờ lừa bịp, nhờ gian xảo, nhờ tận dụng tất cả các thủ đoạn MácXít lưu manh đê tiện nhất thế gian để cướp đoạt chính quyền, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản Việt Nam đã thao túng nước nhà hơn 50 năm qua. Dưới bàn tay chúng, quê hương cẩm tú ngàn xưa của người Việt Nam đang bước vào thế kỷ 21 với các “thành tích Xã Hội Chủ Nghĩa” đáng kể như sau:

- Dã man mọi rợ nhất thế giới !
- Lạc hậu ngu si nhất thế giới !
- Nghèo nàn khốn khổ nhất thế giới !

Và, đáng nguyền rủa hơn hết là cái dã tâm của tập đòan thổ phỉ kia khi chúng cố tình “xây dựng” Việt Nam thành một nhà tù vĩ đại nhất thế giới !

Nay chúng ta thử bình tâm kiểm điểm lại xem. Từ Bắc chí Nam, từ dãy Trường Sơn tới bờ biển Nam Hải, có nơi nào, có làng nào, có gia đình nào, không một lần vang vọng tiếng khóc đau thương nức nở giữa đêm đen khuya vắng vì chồng, vì cha, vì con, vì cháu, bị lũ đầu trâu mặt ngựa tới bắt đem ra giữa đồng hạ thủ, rồi ghim lên ngực “cái án phản động, chống cách mạng vô sản”?

Đặc biệt từ ngày lũ đầu trâu mặt ngựa đó tràn vào Miền Nam như một bầy chó điên hổ đói dưới danh nghĩa “giải phóng”, hỏi có mái tranh nào tận nơi đồng quê hẻo lánh không thiệt mất đi ít nhất một thân nhân bị chúng bắt đi giam giữ vô hạn định trong các trại tập trung mệnh danh “Cải Tạo”để, hoặc bỏ mình trong chốn tù ngục tối tăm, hoặc trở thành phế nhân sau khi được phóng thích ? Có nhà nào hoàn toàn thiếu vắng một chiếc khăn tang vì đã không che dấu nổi mối căm thù chế độ độc tài tàn bạo và sự quyết tâm diệt trừ đại họa Việt gian bán nước ? Có xó xỉnh nào không dậy lên tiếng nguyền rủa nhiếc móc những thằng “mã tấu răng đen”, những tên cán bộ “Bắc kỳ nón cối” cực kỳ hung bạo, đội lốt chính quyền, công khai tràn vào nhà dân cướp đoạt tài sản ngay giữa thanh thiên bạch nhựt, trong cái chiến dịch gọi là “Đánh tư sản mại bản”?

Kinh hoàng thay cái cảnh ma vương quỷ sứ ồ ạt đục vách phá tường, thọc tay xuống hầm cầu, lật đổ bàn thờ ông bà tổ tiên bá tánh, kiếm tìm vơ vét từ vàng bạc châu báu cho chí tấm tả lót, cái chổi cùn cũng không tha, rồi mang đi chia chác với nhau, với tất cả nỗi say sưa cuồng loạn của một lũ cướp VC vô tổ vô tông, vô thần vô thánh, vô luật vô lệ !. Rủi cho những ai không có tiền của đem nộp cho lũ cướp Việt Gian Cộng Sản thì liền bị chúng thẳng tay đánh đập khủng bố cho tới chết, hoặc đày đi “kinh tế mới”để gọi là “trả nợ máu nhân dân”!

Cổ kim, có triều đại nào, có chế độ nào, đối đãi với người dân trong nước quá ư ác độc tàn tệ như thế chăng ? Người Việt khắp nơi, dù có mắc bệnh tâm thần loạn trí đi nữa, cũng không bao giờ quên được các hành động thú vật kia. Họ âm thầm “tính sổ” từng ngày, lòng tự hẹn lòng đời này không trả được mối thù huyết lệ này, thì trối trăn dặn dò con cháu đời sau phải nhớ lấy mà trả một cách đích đáng cho cha ông, cho chú bác, cho giòng họ, được thỏa dạ mát lòng nơi chín suối !

Thế mà từ khi Đế Quốc Liên Sô sụp đổ, báo hiệu cái giờ phút cáo chung vĩnh viễn của một chủ nghĩa vô luân tàn bạo mà bầy yêu bọn quỉ Hồ Chí minh đã tải nhập vào đất nước, gieo rắc mối họa tày trời cho tới nay, thì ở một vài nơi nào đó dưới bầu trời hải ngoại, người ta chợt thấy trồi lên một lũ “Ma cô Chính trị” khua môi múa mép, thống thiết kêu gọi đồng bào Việt Nam hãy quên đi chuyện cũ, hãy rộng lượng với kẻ thù, xóa bỏ giới tuyến Quốc Cộng, đề cùng nhau xây dưng lại đất nước trong tình “huynh đệ một nhà” (sic) ! Lũ “Ma cô Chính Trị” này dám coi hải ngoại như mù lòa câm điếc, dám lên mặt đạo đức, nhịp nhàng toa rập nhau diễn trò kẻ tung người hứng, liên tiếp ném ra những luận điệu sặc mùi tay sai cho Việt Gian Cộng sản.

“Hòa hợp Hòa giải, Xóa bỏ Hận thù, Đa nguyên đa Đảng, Giao lưu Văn Hóa ...”

Đó là những khẩu hiệu rất mới mẽ, khá lạ tai, chưa từng nghe thấy trong thời gian bọn Việt Gian Cộng Sản còn đầy đủ bà con nội ngoại trong gia đình MácXít.
Người ta chợt hiểu biết tại sao nó không mang tính hợm hĩnh đao búa như ngày nào. Và tại sao nó chỉ nêu ra những đề mục chỉ nhằm vào việc van xin sự khoan hồng tha thứ cho một “tội nhân” nào đó.

Nó là ai vậy ?

Chẳng cần tìm hiểu sâu xa, Cộng Đồng người Việt lưu vong hải ngoại cũng thừa biết “tội nhân” còn đang ẩn núp kia chính là tập đoàn Việt Gian Cộng Sản, chính là những tên Việt Gian MácXít cực kỳ hung bạo nay đã nhìn thấy cái họa sắp bị nhân dân trả thù, nên mới phải nhờ tới những hạng người mà Cộng Đồng hải ngọai đã đặt tên là “trí thức hàng binh”, cùng những tên “tay sai nằm vùng” có ăn có chịu với chúng xưa nay, đứng ra ướm thử một màn lừa bịp chạy tội xem sao. Bởi thế, trước sau chỉ có những tờ “báo lá cải” được Việt Gian Cộng Sản tài trợ mới có cái “liêm sỉ” đem phổ biến các luận điệu nghịch lý trơ trẽn, như mọi người đã biết.

Câu hỏi đặt ra ngay lúc này là lũ “ma cô chính trị” kia thuộc thành phần nào trong dân tộc ? Chúng từ đâu ra ? Suốt thời gian xảy ra cuộc chiến đẫm máu, chúng ẩn núp nơi nào, có công nghiệp nào chăng ?. Chúng có đóng góp giọt máu nào chăng cho cuộc đấu tranh gian khổ của toàn dân Việt ?. Bản thân chúng, gia đình chúng, họ hàng thân thuộc chúng, có bao giờ thực thụ nếm trải nổi khổ đau, niềm tủi nhục, dưới ách độc tài Mác Xít, để hôm nay dám ngông nghênh lên tiếng kêu gọi “xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải” với kẻ đắc tội ?

Hoặc giả chúng là những đứa vô tích sự đối với giống nòi, những gã hèn nhát trốn chạy ngay khi quân thù mới xuất đầu lộ diện trên quê hương 32 năm trước? Hoặc giả chúng là hạng “tầm gửi” sống nhờ xương máu nhân dân Miền Nam trong những năm chinh chiến, hoàn toàn mù tịt về hiểm họa cộng sản, tự thủy chí chung chưa hề bị mất mát gì, nên chẳng biết thế nào là thù nhà nợ nước ? Hoặc cũng có thể chúng là loại dá áo túi cơm, thành phần trốn lính dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, nay có chút học thức, định tìm kiếm một chổ ngồi trong guồng máy thống trị ? Hoặc giả chúng được miền Nam khi xưa ưu đãi, cho ra nuớc ngoài học tập, rồi ãn phải bùa của Việt Gian Cộng Sản, quay lưng phản bội quê hương ?.

Có thế mới nảy sinh ra tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược trong cộng đồng lưu vong ngày nay. Rõ ràng là kẻ chưa một lần “đau chân” ắt chẳng bao giờ biết “há miệng”.

Kẻ trọn đời chưa hề chạm trán với quân thù, chưa nếm trải một ngày tù tội dưới bàn tay bọn chúng, thì làm sao cảm nhận được nỗi cãm hờn, niềm tủi nhục, nó sâu đậm, nó nhức nhối tới đâu, khi bị cưỡng bức thọc tay khuấy cả vào một thùng phân người hôi tanh gớm tởm, trước tiếng cười nhạo báng của lũ cai ngục cộng sản Mác Xít ?

Tất nhiên những kẻ ấy sẽ nhắm mắt nghe theo bất cứ đề nghị nào của tập đoàn Việt gian bán nước ! Kẻ không thiệt mất một mảy sợi lông nào vì Cộng Sản, không phải chứng kiến cái cảnh cha, anh trong nhà vô cớ bị lũ đầu trâu mặt ngựa lôi ra bắn gíết, rồi quãng xác xuống hố sâu như ném một con chuột chết, thì làm sao hiểu được cái nghĩa vụ phải “thanh tóan nợ nần máu xương” kia, cho linh hồn người chết được thanh thản siêu thoát ?.

Tất nhiên kẻ ấy không ngần ngại tiếp tay cho bè lũ MácXít Cộng Sản Việt Nam tồn tại mãi mãi!

Đã hiểu như thế rồi, thì khó mà tha thứ lũ “Ma cô Chính trị” hầu hết đều lộ diện. Chúng đã thất bại thê thảm. Và vì chúng thất bại nên càng hỗn xược kích bác các hội đoàn, đoàn thể cách mạng, các tổ chức đấu tranh, là “quá khích”, là “mù quáng” ! Chúng còn đe dọa rằng cuộc đấu tranh giải trừ chế độ công sản của quốc dân Việt Nam khó lòng thành tựu, vì tập đoàn Việt Gian Cộng Sản đang có quyền lực trong tay !

Quyền lực ư? Còn quyền lực nào vững chãi ghê gớm cho bằng quyền lực Đế quốc Liên Sô. Vậy mà cái gì đã xảy ra 15 năm trước đây tại cái tổ đình MácXít này ? Tất nhiên Việt Gian Cộng Sản đã nhìn thấy. Tình hình Liên Sô, tự nó đã là một bài học cho tập đoàn tiếm ngụy Việt Gian Cộng Sản, ta khỏi cần tranh luận. Quá khích, mù quáng ư ? Hài hước thay, chính vì quá khích thi hành chủ nghĩa xã hội, vì mù quáng làm đầy tớ Nga, Tàu, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản mới lôi kéo nước nhà xuống vực thảm ngay nay, lôi kéo luôn bọn chúng vào cái nghiệp phải van lạy Hoa Kỳ, van lạy Tư Bản, ăn mày Tư Bản để sống sót một cách hèn hạ điếm nhục !

Nếu “quá khích” được quan niệm theo cái nghĩa “Đấu tranh triệt để, kiên trì” và “mù quáng” được hiểu theo cái nghĩa “Dứt khóat đi thẳng một đường cứu dân cứu nước”, thì Cộng đồng Người Việt hải ngoại sẳn sàng “quá khích và mù quáng” cho tới khi quét sạch dấu vết bọn Việt Gian Cộng Sản trên quê hương !

Mấy tên “chính khách” hoạt đầu, mấy gã “trí thức hàng binh” bắng nhắng bên trời hải ngoại kia hãy biết rằng: Người Việt chống bọn Việt Gian Cộng Sản đang tiến bước trên đường hành quân khử bạo, mà bị lũ ma manh cản trở, thì cũng chả khác nào sơ ý dẫm phải một đống phân gớm tởm bên đường đó vậy ! Làm cho người chiến sỉ mất công đi rửa giày dép là một cái tội. Huống chi là còn đi nối giáo cho giặc, thì càng khó tha !

Việt Gian Cộng Sản với bọn tay sai cho chúng đều là ... Bọn Việt Gian !

Long Quân




Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

AI SẼ LÀ NGƯỜI CÓ VINH DỰ HÀNH QUYẾT, ĐÀO MỒ CHÔN ĐẢNG CSVN



Ai sẽ là người có vinh dự hành quyết, đào mồ̀ chôn đảng CSVN

Tác Giả: Phạm Thị Oanh Yến
Thứ Tư, 12 Tháng 1 Năm 2011 14:06

Chính người nông dân Việt nam, chứ không ai hết, sẽ tự tay ĐÀO MỒ CHÔN ĐCSVN
.
Nhìn lại các nước CS được thành lập sau Đệ nhị Thế chiến ta dễ nhận ra rằng kịch bản được bê nguyên xi, áp dụng theo đúng ý đồ của tác giả Lenin, cho đến khi đổ sụp đổ vào 1990. Vì dù có thông minh, giảo quyệt đến mấy Lenin cũng chẳng thể nào đánh lừa nhân loại mãi được. Năm 2006, Cộng đồng Châu Âu đã ra nghị quyết 1481 liệt chế độ CS vào danh sách chế độ DIỆT CHỦNG. Trở lại trường hợp Việt Nam, chúng ta thử nhìn lại xem kịch bản ấy được áp dụng như thế nào?
Nhìn lại chặng đường phát triển của nền kinh tế thế giới chúng ta không thể nào quên được những cuộc cách mạng công nghiệp và những phát minh khoa học, tạo tiền đề cho những cuộc cách mạng công nghiệp.
Có thể nói từ thập niên 30 của thế kỷ 18, nhân loại đã ghi nhận những đóng góp to lớn của các nhà khoa học. Cụ thể:
1733 John Kay đã phát minh ra thoi bay.1765 James Hagreaves phát minh ra chiếc xa kéo sợi.1769 Richard Arkwright lợi dụng sức kéo của động vật, sự lưu chuyển của nước để vận hành máy kéo sợi.1784 JamesWatt phát minh ra động cơ chạy bằng hơi nước.1785 linh mục Edmund Cartwright phát minh ra máy dệt.
Những phát minh này mặc dù được áp dụng đa số trong nghành dệt, nhưng cũng đã tạo nên một cuộc cách mạng về năng xuất lao động so với trình độ kỷ thuật trước đó. Các nhà sử học thường gọi giai đoạn này là cuộc cánh mạng công nghiệp lần thứ I.
Sang thế kỷ 19:
1807 Robert Fulton phát minh ra tàu thuyền chạy bằng hơi nước.1930 Geogre Stephenson sang chế ra xe lửa chạy bằng hơi nước.Ngoài ra thế kỷ 19 còn chứng kiến những phát minh thiên tài của các nhà khoa học lổi lạc Johannes Keppler, Glileo Galilei, Isaac Newton, John Dalton, Dimitriv Mendelev, Micheal Faraday, James Clerk Maxwell, Rudolf Diesel, Thomas A Edison, Nikola Tesla, George Westinghouse, tạo tiền đề cho cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ II.
Cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ II này đã thay đổi sâu sắc năng xuất sản xuất, quan hệ sản xuất trong các nước tư bản. Từ đây với những tiến bộ như vũ bão của KHKT và những cuộc cách mạng không ngừng nghỉ trong kỷ thuật, như Tự động hóa, Hiện đại hóa, Hợp lý hóa, Chuyên môn hóa kết hợp với những cuộc cách mạng trong khoa học quản lý, những tiến bộ trong định chế dân chủ. Chủ nghĩa Tư bản ngày càng mang một bộ mặt khác xa với nó vào đầu thế kỷ 18.
Thế kỷ 19, ngoài những tiến bộ trong lĩnh vực khoa học kỷ thuật còn ghi nhận sư đóng góp cho nhân loại của những thiên tài trong nhiều lĩnh vực khác với Honoré Balzac, Victor Hugo, Lev Nikolayevich Tolstoy, Nikolai Vasilevich Gogol, Fyodor Mikhailovich Dotoevsky, John Sebastian Bach, Wolfgang Amadeus Mozart, Ludwig Feurer Bach, Friedrich Hegel, Adam Smith, David Ricardo. Ludwig Van Beethoven…
Có thể nói thế kỷ 19 là buổi bình minh cho một nữa nhân loại, một nữa còn lại chìm đắm trong đau khổ, tủi nhục, tăm tối bởi ba cái tên Karl Marx, Friedrich Engels, Vladimir Iilich Lenin.
Ngoài những sai lầm trong lý luận với cái công thức tính giá trị thặng dư một cách sơ sài ấu trĩ và thô thiển với lập luận của một anh nông dân thế kỷ 18, bỏ qua yếu tố rủi ro trong đầu tư, những chi phí đầu tư trong nghiên cứu và áp dụng khoa học kỷ thuật, khoa học quản lý. Marx, Engels, Lenin đã đưa một nữa nhân loại vào đêm đen tăm tối, trở lại thời kỳ hồng hoang mông muội. Trong đó tội nặng nhất là Lenin.
Nhìn lại lịch sử, đối chiếu với xã hội của hai ý thức hệ chúng ta thấy:
Đối với các nước Tư bản, song song với những cuộc cách mạng công nghiệp, quá trình tập trung ruộng đất và ly nông tuy ban đầu cũng có nhiều khó khăn, trăn trở, đau đớn, trong quá trình từ một người nông dân với những thuộc tính cố hữu của mình trở thành một nguời công nhân với tác phong công nghiệp. Nhưng quá trình này cũng đã xẩy ra một cách tương đối êm ả, với sự tiến bộ hằng ngày của định chế Dân chủ, tiến bộ khoa học kỷ thuật và cách mạng công nghiệp. Để từ đó tạo một cuộc cách mạng trong quan hệ sản xuất, phân bố lao động trong các lảnh vực sản xuất, nông nghiệp, dịch vụ.
Từ hơn 70% lao động trong nông nghiệp, 20% trong công nghiệp, và khoảng 5% không đáng kể trong dịch vụ thế kỷ đầu thế kỷ 19 thành 30% trong nông nghiệp, 60% trong công nghiệp 10% trong dịch vụ cuối thế kỷ 19 và bước sang thế kỷ 20 là 10% trong nông nghiệp, 20% trong công nghiệp, 60% trong dịch vụ. Quả là một chặng đường dài cần sự nổ lực và đấu tranh của người lao động và những tiến bộ của định chế dân chủ của xã hội dân sự. Ngày nay chính phủ các nước, để bảo đảm an ninh lương thực, và một phần bảo đảm cho đời sống, thu nhập cho người nông dân phải áp dụng chính sách trợ giá, giảm, miển thuế. Quá trình tích tụ ruộng đất và ly nông trong nông nghiệp ở những nước tư bản đã diễn ra theo đúng quy luật khách quan.
Nhìn lại các nước CỘNG SẢN:
Nhà nước cộng sản đầu tiên, được thành lập ở Nga với cuộc cách mạng tháng 10 dưới sự lãnh đạo của Lenin. Trái với luận điểm của Marx, cho rằng cách mạng vô sản chỉ có thể diển ra tại các nước có nền công nghiệp phát triển như Anh, Đức, Mỹ và đã hình thành giai cấp công nhân (và thực tế đã chứng minh rằng quan điểm của Marx đã sai lầm. Vì ở những nước có nền công nghiệp phát triển, người nông dân qua quá trình lột xác, đã làm quen với tác phong công nghiệp, và dần nhận thức ra vai trò công dân và những quyền hạn (quyền lợi hợp hiến và những giới hạn quy định bởi hiến pháp) của mình trong một định chế xã hội dân chủ, do chính mình quyết định thông qua đầu phiếu dân chủ, được giám sát độc lập).
Lenin với sự thông minh và bản chất cơ hội, vị lợi của mình nhận ra rằng cách mạng của giai cấp vô sản có thể thành công ngay tại những nước công nghiệp chỉ mới manh nha, nhen nhúm như Nga.Vì giai cấp công nhân Nga lúc này, chỉ là thiểu số, cũng chẳng qua là một bộ phận nhỏ nông dân trong bước đầu tập tểnh lột xác, để làm quen với tác phong công nghiệp. Do đó có thể nói trong giai đoạn này ở Nga hầu như chưa có giai cấp công nhân đúng nghĩa, mà chỉ có tầng lớp nông dân với trình độ kém, thiển cận, vị lợi, dể bị lợi dụng.
Kịch bản của Cách mạng tháng Mười với tài hùng biện và tính vị lợi của Lenin, có thể chia ra làm hai phân cảnh:
Đầu tiên là xúi dục binh lính (bản chất cũng là nông dân), công nhân nữa nhà quê, trung nông, bằng những viễn cảnh mơ hồ về sự bình đẳng, công bằng trong một xã hội không tưởng, đình công, phản chiến, để Nga thất trận trong đệ I thế chiến. Tạo cơ hội cho cách mạng tháng 10 thành công mà không đếm xỉa đến tính tự hào dân tộc, quyền lợi dân tộc.
Sau khi cách mạng thành công, áp dụng đúng học thuyết cộng sản, triệt tiêu tư hữu đối với tất cả các thành phần kinh tế, với khẩu hiệu “Tiến lên CNXH bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản’’, dẩn tới cuộc nội chiến, do sự nổi dậy của các thành phần kulack. Trong giai đoạn này ta thấy CNS ngăn chặn quá trình tập trung ruộng đất với những lời hứa hảo huyền về sự công bằng trong sở hữu đất đai, nhằm mục đích lôi kéo quần chúng tham gia cách mạng, về phe Bolshevik. Lenin đã lợi dụng NÔNG DÂN NGA , để làm cách mạng vô sản.
Sau nội chiến trước nền kinh tế kiệt quệ, nguy cơ bị tầng lớp nông dân đói khổ, công nhân nghèo nàn tẩy chay, rũ bỏ. Lenin với bản chất thủ đoạn, vị lợi đã nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp với thành phần trung nông qua việc sáng tạo ra chính sách Kinh tế mới (NEP) với chủ trương giảm thuế cho nông dân, cho phép nông dân giử lại phần nào lương thực mình làm ra và dược tự do trao đổi, khuyến khích tư sản, tiểu tư sản còn sót lại trong nước, tư bản nước ngoài đầu tư vào Nga. Với chính sách NEP, Lenin phần nào vực dậy nền kinh tế nước Nga. Trong giai đoạn này Lenin với quan điểm “bất cứ biện pháp nào, thủ đoạn nào miễn có lợi cho cách mạng thì đều là chính nghĩa, nếu không có lợi cho cách mạng thì đều là phi nghĩa”, chỉ tạm thời thỏa hiệp, với khẩu hiệu cùng tồn tại nhưng theo định hướng XHCN. Và cái đuôi định hướng CNXH của Lenin đã được người kế vị là Stalin thực hiện một cách xuất sắc, qua việc tàn sát tầng lớp Kulack, biến nước Nga thành một GULACK khổng lồ của thế kỷ 20.
Nhìn lại các nước CS được thành lập sau Đệ nhị Thế chiến ta dễ nhận ra rằng kịch bản được bê nguyên xi, áp dụng theo đúng ý đồ của tác giả Lenin, cho đến khi đổ sụp đổ vào 1990. Vì dù có thông minh, giảo quyệt đến mấy Lenin cũng chẳng thể nào đánh lừa nhân loại mãi được. Năm 2006, Cộng đồng Châu Âu đã ra nghị quyết 1481 liệt chế độ CS vào danh sách chế độ DIỆT CHỦNG.
Trở lại trường hợp Việt Nam, chúng ta thử nhìn lại xem kịch bản ấy được áp dụng như thế nào?
Giai đoạn 1945 – 1953: giai đoạn này Hồ Chí Minh áp dụng chính sách thỏa hiệp, hòa hoãn với trung nông, để tranh thủ tập hợp các thành phần yêu nước vào Mặt trận Việt minh.
Giai đoạn 1953 – 1956: sau khi đã cũng cố chính quyền vững chắc, chính quyền CS tiến hành cải cách ruộng đất theo mô hình “Thổ địa cải cách (mô hình cải tạo tầng lớp kulack, một bản sao của Lenin – Stalin )’’ bằng dự luật 197/HL do đảng Lao động VN và Chính phủ VNDCCH thông qua chính thức thi hành 19/12/1953. Chính sách này do Hồ Chí Minh chịu trách nhiệm vận động, tuyên truyền, Trường Chinh phụ trách tổ chức, thực hiện. Cuộc cải cách ruộng đất này đã tàn sát hằng trăm ngàn người. Để đạt chỉ tiêu 5% dã man, khốn nạn của bộ chính trị, nhiều gia đình đã bị “kích thành phần”. Chỉ cần có hai con lợn trong chuồng cũng bị đấu tố. Ký ức hãi hùng này vẫn ám ảnh đến tận ngày nay ở những người Bắc di cư lớn tuổi. Sau cải cách, trước làn sóng di cư bỏ vào Nam và sự bất mãn của những đối tượng bị kích thành phần. Chính phủ Hồ Chí Minh cử Võ Nguyên Giáp xin lỗi và xoa dịu dư luận. Nhưng riêng Hồ Chí Minh, kẻ phát động, vận động cuộc cải cách, người chịu trách nhiệm chính, chưa bao giờ chính thức xin lỗi nhân dân VN (thì ngày nay dể hiểu, tại sao ở xã hội Việt Nam không có văn hóa xin lỗi !).
Đến 1957 – 1958 tất cả ruộng đất ở miền Bắc phải vào hợp tác xã. Cải cách ruộng đất, chẳng qua là một trò bịp, nhằm che dấu cho dã tâm thủ tiêu chế độ tư hữu, tận diệt tầng lớp trung nông ở nông thôn miền Bắc. Lenin và các nhà lãnh đạo các nước cộng sản đã lợi dụng sự ngây thơ về chính trị, qua những chiếc bánh vẽ về thiên đường CS, của GIAI CẤP NÔNG DÂN, để làm cuộc cách mạng cho GIAI CẤP CÔNG NHÂN, hay nói cách khác hơn, cho chứng tâm thần VĨ CUỒNG của chính họ.
Kể từ sau Cải cách Ruộng đất cho đến nay ĐCS Việt Nam chưa bao giờ chấp nhận cho sự tích tụ ruộng đất tư nhân và hạn chế quá trình ly nông bằng chính sách hộ khẩu. Thật vậy nhìn lại những đối sách của ĐCS Việt Nam ta đều dễ nhận thấy chúng đều có tính cách đối phó hơn là tìm một chính sách lâu dài, bền vững, ổn định cho người nông dân Việt Nam. Hết khoán 100 (chỉ thị 100/ CT – TW 13/01/1981), đến khoán 10 ( nghị quyết 10/NQ – TW 05/04/1988). Rồi đến các sửa đổi, bổ sung, rồi lại sửa đổi, bổ sung đến chóng mặt.
Đến 10/12/2003 lại tiếp tục sửa đổi cho phù hợp với nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN và có hiệu lực 01/07/2004, thể hiện qua các điều 61, 62, 63. Đến giai đoạn này, theo Niên giám thông kê, bình quân đầu người lao động nông nghiệp là 0.3 ha/ người (lấy tròn). Trong đó:
Đồng bằng sông Hồng 0,058 ha/ người (lấy tròn)Bắc Trung bộ 0,7ha/ người (lấy số tròn)Duyên hải Nam trung bộ 0.08 ha/ người (lấy số tròn)Tây nguyên 0.3 ha/ người (lấy số tròn)Đồng bằng sông Cữu Long 0.2 ha/ người (lấy số tròn)
Cho đến nay, chính sách của ĐCSVN vẫn là kiên định, theo chủ nghĩa Mac-Le. Do đó, các đối sách chỉ là một hình thức thỏa hiệp tạm thời với cái đuôi định hướng XHCN. Đất đai vẫn là thuộc sở hữu toàn dân, để có thể bất cứ lúc nào nhân danh điều 38 luật đất đai để cướp đất của người nông dân một cách trắng trợn, hợp pháp với một cái giá đền bù rẻ mạt, không cần biết đất đai bị thu hồi ấy có phục vụ cho lợi ích cộng đồng hay cho mục đích kinh doanh của tư bản nước ngoài hoặc tay chân thân tín của tầng lớp lãnh đạo chóp bu. Và người nông dân Việt Nam cũng không hết nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào và ai sẽ là người thực hiện cái đuôi định hướng XHCN, lại nhân danh ĐCSVN tiến hành một cuộc cải cách ruộng đất lần nữa, khi mà thời hạn 20 năm giao quyền sử dụng đất (1993 - 2013 đang đến gần.
Theo thống kê 2007 – 2009 của 49 tỉnh thành từ 07/2004 các địa phương đã thu hồi gần 750.000 ha để thực hiện hơn 29.000 dự án đầu tư. Chỉ nhìn các dự án đầu tư sân golf ta thấy đến 2009 toàn quốc có 166 sân golf, tổng diện tích chiếm dụng 52.000 ha, trung bình 300 ha/ sân. Chúng ta thấy là diện tích, để sản xuất nông nghiệp ngày càng bị thu hẹp và chỉ cần vài phép tính đơn giản, có thể thấy đời sống của người nông dân thật sự là khốn khó.
Trong khi đó với ấn định mức lương cơ bản 850.000/ tháng (9/2010) rẻ mạt và chính sách hộ khẩu khắc nghiệt đã ngăn cản quá trình ly nông của tầng lớp nông dân. Do đó không thấy làm lạ, khi gần đây xẩy ra tình trạng thiếu lao động phổ thông ở các lãnh vực dệt may, da giầy, lắp ráp, gia công gia dụng đơn giản, thiếu công nhân có tay nghề cao, gắn bó với công việc. Trong khi lao động ở nông thôn không có việc làm.
Không tìm ra giải pháp cho việc thừa, thiếu lao động và quá trình ly nông, cộng với sự chuyên quyền, lộng hành, tùy tiện trong đền bù, giải tỏa ruộng đất của người nông dân thì chính người nông dân Việt Nam, nội trong những năm đầu tiên của thập niên thứ hai, thế kỷ 21 này, sẽ là người đại diện cho chính mình và vận mệnh dân tộc, sẽ là người đại diện hợp pháp HÀNH QUYẾT ĐCSVN và, lúc đó cái xác ở Ba Đình cũng chẳng có chổ mà chôn.
ĐCSVN đã nhiều lần, lừa bịp, lợi dụng giai cấp nông dân Việt Nam để làm cách mạng vô sản tại Việt Nam, và cũng đã nhiều lần lừa gạt nông dân Việt Nam, chiếm đoạt đất đai, đẩy người nông dân ra khỏi ruộng đất của họ, khiến họ lâm vào cảnh túng quẩn, bần cùng, vô sản, phải đi làm thuê trên chính miếng đất bị tư sản đỏ chiếm đoạt.


Chính người nông dân Việt nam, chứ không ai hết, sẽ tự tay ĐÀO MỒ CHÔN ĐCSVN.Việc gì, bắt đầu ở đâu, sẽ được kết thúc ở đấy.
HỠI !Các bác Nông Dân tay lấm , chân bùn

Các Giáo dân bị áp bức

Các Phật tử bị đàn áp

Công nhân bị bóc lột

Công dân bị oan khiên

Đồng bào bị cưỡng chế

HÃY SẴN SÀNG , ĐỒNG KHỞI .NHÂN DÂN SẼ TOÀN THẮNG .

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ - Đúng là Vẹm nói như con "Két" hay là "con kẹt"


Đỉnh cao trí tuệ – Đúng là Vẹm nói như con “Két” hay là “con kẹt?”
Hà Minh Thành

Lời mở đầu:
Tiến sĩ Triết Học Tô Huy Rứa đẹm chuông đi đánh xự người.
Răng mà ngu rứa? thiệt là ốt dột, làm nhục quốc thệ.
Đúng là Vẹm nói như “con kẹt” (vài giòng trên xin đọc theo giọng Huế).
Bây giờ mời đọc phần “comment” ở dưới để biết trình độ trí tuệ của “Trưởng Ban Lý Luận Trung Ương Đảng, Ủy viên Bộ Chính Trị Tiến sĩ Triết Học Tô Huy Rứa” khi đem chuông đi đánh xứ người.
Phấn comment này là của Anh Hà Minh Thành nói:
Thứ 6 tuần rồi tui có đi dịch cho anh Tô Huy Rứa ở Nhật khi anh Rứa đi hội kiến với ông Tỉnh trưởng tỉnh Nara của Nhật. Nói thật tui đi dịch cho quan chức cao cấp của VN khi sang Nhật cũng nhiều nhưng chưa thấy ai dốt như anh Rứa này.
Hội kiến với nhau mà ông Tỉnh trưởng của Nhật ngồi nói chuyện còn anh Rứa trả lời bằng cách cầm tờ giấy ai đó viết sẵn để đọc.
Ông Tỉnh trưởng Nhật chào là:
“Tôi nghe tiếng tiên sinh là Trưởng ban lý luận Trung ương Đảng CSVN, rất hân hạnh được tiên sinh ghé thăm tỉnh của tôi và diện kiến, tôi là một người thích về triết học Mác, hân hạnh được nghe tiên sinh chỉ giáo.”
Anh Rứa sau khi nghe mình dịch xong, cầm tờ giấy viết sẵn lên đọc tự giới thiệu một hơi nào là Trưởng ban lý luận Trung Ương Đảng, Ủy viên Bộ Chính trị, Tiến sĩ Triết học, chiu trách nhiệm xây dựng hệ thống tư tưởng lý luận cho Đảng CSVN v..v.. dài khoảng 15 phút, Dài quá nhớ cũng không hết. Trong đó mình nhớ chỉ có cái đoạn “chúng tôi kiên định lập trương xây dựng xã hội chủ nghĩa với giai cấp công nhân làm nòng cốt…” Nói tóm lại là mình cũng chẳng biết là anh đang nói chuyện chào hỏi xã giao với quan chức ngoại quốc ở Nara hay là đang đọc diễn văn báo cáo chính trị tại Hội trường Ba Đình?
Đang nhắm mắt nhắm mũi dịch cái bài diễn của anh Rứa đọc thì đột nhiên thằng cha Tỉnh trưởng Nara lên tiếng ngắt lời:
“Tiên sinh nói rằng Đảng CSVN kiên định lập trường xây dựng chủ nghĩa xã hội với giai cấp công nhân làm tiên phong nòng cốt thì tôi còn hiểu nhưng mà cái câu kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là cái gì vậy. Theo tôi kinh tế thị trường tức là theo nền kinh tế tự do của Tư bản chủ nghĩa mà theo nền kinh tế thị trường tức là phủ nhận toàn bộ các giá trị học thuyết của Mác, khi đã chấp nhận cho dân làm giàu thì đồng nghĩa chấp nhận sự bóc lột sức lao động theo cách nói của Mác. Mà đã chấp nhận sự bóc lột giai cấp công nhân thì tức là đã cho toàn bộ lý luận đầy tính nhân văn của Mác vào sọt rác rồi. Mà đã cho lý luận Mác vào sọt rác thì còn kiên định trên con đường theo Mác là nghĩa làm sao. Tiên sinh nói mâu thuẫn quá tôi thật sự không thể lý giải được.”
Tới đây thì anh Rứa vì hết bài nói nên hơi hỏang nói đại là:
“… ừ ..ờ.. con đường của Đảng CSVN đi đang được chứng minh bằng sự thành công của Trung Quốc…”
Nghe tới đó thì thằng cha Tỉnh trưởng Nara cũng ngán tới cổ rồi. Mình ngồi bên nói thêm cho ông ta bằng tiếng Nhật:
“Ông không biết thôi. Dân VN tui nói thằng này là thằng ngu nhất nước Việt. Cả 80 triệu người VN đều biết con đường XHCN là con đường thê thảm, chỉ có thằng này nó không biết mà thôi. Ông làm ơn đừng có nói chuyện Triết học làm quái gì với thằng này, tiến sĩ giấy đó ông ơi! Ông hỏi một hơi nữa nó mắc cỡ vì bị lộ tẩy cái dốt và xạo đó thì khó nói chuyện tiếp.”
Ông Tỉnh trưởng nghe xong cười tủm tỉm nói không biết cho mình hay cho anh Rứa:
“Tiếc rằng Nhật bản không có một ‘hội đồng lý luận trung ương’ vạch ra đường đi cho dân chúng. Hy vọng lần sau có cơ hội gặp tiên sinh nhờ chỉ giáo thêm.”
Nghe tới đây mình nói với anh Rứa:
“Tui ở Nhật lâu. Nhật bổn mà nó nói kiểu vuốt lưng như vầy là nó hết muốn nói chuyện với mình rồi đó. Nói gì lẹ lẹ rồi đi mẹ nó cho rồi. “
Anh Rứa hơi quê xệ. Kể cũng tội nghiệp, ở VN anh nói chuyện kiểu học thuộc lòng với dân quen rồi, đâu có thằng nào dám ngắt ngang lời anh; Không ngờ bị thằng Nhật bổn nó phang ngang một phát, còn bị nó tỏ ý khinh rẻ nữa làm anh hết đường đỡ. Lúc này tụi Nhật đang ghét Trung Quốc tới cổ, anh lại đem Trung Quốc ra mà khen thì không biết anh có được ai dạy cho học về ngoại giao khi ra nước ngoài hay không?
Mình về tới khách sạn nằm ngủ mà nghĩ tới cuộc họp đó mà mắc cười. Biết vậy từ chối từ đầu khỏi đi cho khỏi nhức đầu.
19.11.2010