Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

THAM NHŨNG LÀ BẢN CHẤT CỦA CƠ CHẾ CỘNG SÀN VIỆT NAM



THAM NHŨNG LÀ BẢN CHẤT CỦA CƠ CHẾ CSVN

Khởi đầu năm Kỷ Sửu, dư luận trong và ngoài nước đều quan tâm đến hai sự kiện tham nhũng từ trung ương tới địa phương của cán bộ cầm quyền đảng CSVN. Đó là, vụ án đại lộ Đông Tây gọi tắt là PCI, và vụ án bớt tiền hỗ trợ Tết của dân nghèo từ Bắc vào Nam.Tham nhũng là hành vi dùng công quyền để tư lợi. “Giá trị tham nhũng” của các cán bộ Cộng sản tỉ lệ thuận với chức vụ quyền hạn. Nghĩa là chức vụ càng cao, thì tầm vóc tham nhũng càng lớn. Sự tham nhũng ở các cấp tuy có khác nhau về trị số nhưng đều là hành vi tham ô có cùng ý nghĩa tội trạng như nhau.Chúng ta biết các quốc gia trên thế giới, với các thể chế chính trị khác nhau đều phải đối diện với tham nhũng các thời đại. Nhưng ở Việt Nam, phải nói rằng tham nhũng đang trở thành một “quan niệm sống” của những kẻ có quyền lực. Tham nhũng trải đều từ cấp Bộ, Ban Ngành, Hội Đoàn; từ người trưởng thôn đến Thủ tướng, Tổng Bí Thư của nhà nước. Nó hiện diện một cách phổ quát trong các ngành dễ tham ô như Xây dựng, Hàng Không, Đường Sắt, Hải Quan, Giao Thông, Ngân Hàng, Viễn Thông, Giáo Dục, Y Tế, Cứu Tế, v.v... Nhưng đáng nói là tham nhũng còn hiện diện cả trong lực lượng Công an, Tư pháp -- những ngành có chức năng ngăn chận và truy tố tham nhũng. Vì thế, phe cánh tham nhũng có điều kiện đứng trên cả luật pháp. Vì phe phái tham nhũng có vây cánh quá đông, nên nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam càng hô hào chống tham nhũng thì tham nhũng càng cấu kết nhau ngồi xổm trên luật pháp, và lan rộng nối kết để mạng lưới tham nhũng được vững vàng hơn.Những ai thường theo dõi thời sự trong và ngoài nước đều có thể hình dung tình trạng tham nhũng ở Việt Nam hiện nay tai hại đối với đất nước ra sao, sự khốn cùng của dân tộc thế nào, và dẫn đến sự suy đồi của xã hội bao nhiêu.Để đo lường được mức độ tham nhũng của cán bộ đương quyền và tổng hợp toàn cảnh của tập đoàn cầm quyền Cộng sản Việt Nam, chúng ta hãy suy nghiệm vài điều biểu trưng sau đây:1. Hầu hết các quan chức lãnh đạo cấp Trung ương của đảng Cộng sản, Chính phủ, Bộ chính trị đều có số lượng cổ đông lớn nhất trong các doanh nghiệp ở Việt Nam. Tài sản lên tới hàng trăm triệu đô la, hoặc hơn nữa, được tẩu tán ra các ngân hàng ngoại quốc hoặc chuyển cho thân nhân ở nước ngoài qua các hình thức chuyển ngân chui. Nhà ở của thành phần quyền cao chức trọng này toàn là biệt thự kiến trúc khang trang bậc nhất của thành phố, con cháu đều được du học ở nước ngoài. Thử hỏi, so với đồng lương trung bình dưới 100 mỹ kim mỗi tháng của họ, thì làm sao có được những điều kiện đế vương như vậy? Không một cơ quan luật pháp nào có quyền kiểm tra tài sản của họ; dù mọi người biết rõ những tài sản, tiện nghi đó đều xuất phát từ những nguồn thu nhập bất minh, do hành động rút ruột tài sản của quốc gia, hay các công trình phúc lợi chung của nhân dân.2. Các quan chức thuộc hàng Thứ trưởng, Bí thư, Chủ tịch cấp thành phố, cấp tỉnh, cấp Huyện, hầu hết là đàn em phe cánh của cấp trung ương, cũng dựa theo cấp trên đua nhau tham nhũng, làm ăn phi pháp trục lợi mà không sợ bị luật pháp trừng trị. Chỉ cần tổng lượt một số tin tiêu cực của các cán bộ bị đăng tải trên báo chí nhà nước, người ta cũng có thể hình dung được “con bệnh tham nhũng” này đang đục khoét nguồn công ích của xã hội ra sao. 3.. Còn quan chức cấp địa phương như Phường, Xã, Thôn thì cũng ăn cướp của dân, ăn cắp của công trong những “phi vụ” do địa phương cai quản, như xẻ cắt các khoản tiền trợ cấp An sinh xã hội địa phương, tiền cứu tế dân nghèo. Cụ thể gần đây nhất là các Trưởng thôn đã coi thường pháp luật, tự bày ra luật rừng rú ăn chia tiền hỗ trợ cho dân nghèo, vốn để mua chút hoa quả, gạo thơm cúng tế Tổ tiên, đón Tết Kỷ Sửu. Chuyện này không phải chỉ là trường hợp đơn lẻ ở một vài thôn, mà xảy ra hàng loạt ở nhiều tỉnh.Tại sao hầu hết cán bộ CSVN đều dính vào đường dây tham nhũng mà không có gì phải lo ngại? Câu trả lời quá dễ dàng. Đó chỉ vì lực lượng tham nhũng quá lớn, bao gồm cả những thành phần lãnh đạo cao cấp, có quyền lực trong tay rất mạnh mẽ, được che chắn bảo vệ rất vững vàng, không ai có thể động tới được. Những ai còn có lương tâm, muốn phanh phui tham nhũng, kết tội tham nhũng thì chính những người đó sẽ bị trù dập và bị đẩy vào tù một cách nhanh chóng để bịt miệng; còn những tên tội phạm tham nhũng thì được bộ máy nhà nước bảo vệ bằng nhiều cách, lắm khi rất nghịch lý, trâng tráo và trơ trẽn. Cứ nhìn vào thực tế những vụ xét xử phạm nhân cấp cao tham nhũng thì biết ngay. Những quan chức này khi bị phát hiện đều được xét xử miễn truy cứu trách nhiệm hình sự, được thay đổi tội danh, tình tiết tham nhũng được giảm nhẹ, đặc xá vì là đảng viên Cộng sản.Trước toà, vụ án tham nhũng PMU18 được tuyên bố: Thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến được miễn truy cứ trách nhiệm hình sự; Bùi tiến Dũng được thay đổi tội danh, giảm bớt tội danh, Mai văn Dậu thì được đặc xá trước thời hạn; còn Võ thanh Bình (Bí thư tỉnh uỷ Cà Mau) nhận hối lộ hàng trăm triệu đồng, nhưng ra toà thì chỉ bị đình chỉ chức vụ.Chúng ta hãy chờ xem nhà nước cộng sản Việt Nam sẽ xử lý ra sao vụ tham nhũng PCI đã làm cho người Việt nhục nhã không chỉ với Nhật quốc, mà với cả thế giới bởi những hành vi tham ô, khuất lấp trắng trợn tiền viện trợ để kiến thiết nước nhà. Có những bình luận cho rằng việc bắt giữ Huỳnh Ngọc Sỹ chỉ là hành động xoa dịu Nhật Bản do sự hiện diện của Thái tử Nhật Bản ở Việt Nam và sự phẫn nộ của công luận, chứ không phải là động thái tích cực để chống tham nhũng. Hãy chờ xem Huỳnh Ngọc Sỹ sẽ ra toà với tội trạng gì? Màn kịch của Cộng sản sẽ đạo diễn đoạn kết vụ Huỳnh Ngọc Sỹ ra sao?Sự kiện các vụ tham nhũng cấp cao bị phanh phui nhưng không bị truy tố nghiêm minh hay xử tù đúng tội đã bị dư luận lên án nặng nề, nhưng những người có lãnh đạo nhà nước vẫn an nhiên tự tại một cách vô cảm.Vụ xà xẻo tiền hỗ trợ Tết của dân nghèo hay những vụ án tham nhũng với hàng trăm triệu mỹ kim chỉ khác nhau về mặt giá trị tiền bạc nhưng đều đáng bị lên án. Tất cả những hành vi tham nhũng đều phải bị trừng trị thích đáng, bởi tham nhũng không chỉ gây phương hại cho đất nước mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự sống của hàng triệu người dân nghèo. Tham ô không những là hành vi phạm pháp, là sự phản bội lại công sức xây dựng đất nước của toàn thể nhân dân. Trọng tội này cần phải được nghiêm trị.Cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu của Singapor khi tiếp xúc với các quan chức CSVN đã nói rằng: “ Ở Singapor, nếu muốn tham nhũng thì cũng không dám tham nhũng, vì Singapor là một thể chế dân chủ đa đảng, không dễ gì lạm dụng chức quyền để tham nhũng”. Ông còn nói thêm: “Vì nhà nước ấy là nhà nước pháp quyền, không một con người nào, tổ chức chính trị nào, đứng trên quyền ấy. Bất kỳ ai tham nhũng thì sẽ bị luật pháp trừng trị nặng nề thích đáng”.Như vậy, rõ ràng tham nhũng tại Việt Nam là kết quả tai hại từ sự độc quyền lãnh đạo đất nước của đảng CSVN. Vì đảng cầm quyền độc đoán cai trị nên tình trạng tham nhũng xảy ra toàn khắp trong giới cầm quyền nhưng không có luật pháp nào có thể ngăn cản được. Đến nay, tham nhũng trở thành một hệ thống và bản chất tự nhiên của chế độ. Vì bản chất ấy, ai chống tham nhũng là bị coi như chống chế độ, chống lại thế lực cầm quyền. Trường hợp nhà báo Phạm văn Hải, Nguyễn Việt Chiến, Thiếu tướng Phạm Xuân Quắc, Thượng tá Đinh văn Hỳnh là cán bộ trong nhà nước phải bước ra vành móng ngựa vì dám phanh phui tham nhũng là một bằng chứng rõ ràng nhất. Trả lời phỏng vấn của Đài Á Châu Tự Do về vụ án PMU18, luật sư Bùi quang Nghiêm phát biểu: “Chúng ta đang chống tham nhũng hay tham nhũng đang chống lại chúng ta?”Với cơ chế độc tài lãnh đạo hiện nay, việc chống tham nhũng chỉ là một chiêu bài mỵ dân của chế độ. Không ai có thể chống lại hay giải quyết được quốc nạn này.Thứ giặc nội xâm này chỉ bị tận diệt khi đất nước được giám sát bởi một thể chế dân chủ đa đảng. Nói khác hơn, trong nền dân chủ Pháp trị thì tham nhũng không thể có cơ hội hoành hành sâu rộng như vậy.Bởi lo sợ điều này nên Cộng sản Việt Nam càng cấu kết chặt chẽ để bảo vệ nhau và dùng bạo lực để trù dập tất cả những ai chống đối tham nhũng, bằng cách ghép tội chống lại nhà cầm quyền.Bởi ý thức được điều này, những người muốn phục hồi công bằng xã hội không còn con đường nào khác hơn là góp phần dân chủ hoá đất nước để tạo điều kiện trong sạch hoá bộ máy cầm quyền, giải quyết nạn tham nhũng hầu đưa đất nước đi lên. Đấu tranh chống tham nhũng đã trở thành phương châm đơn giản và thực tế nhất để cúu nước và cứu lấy nhân dân ta.

Hoàng Công Luận




Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

VỤ LS LÊ CÔNG ĐỊNH : Thông Điệp của Chính quyền và Lời Đáp

LS. Lê Công Định bị bắt dẫn ra xe về trại giam
LS Lê Công Định từ giả gia đình trước khi ra xe Công An bắt đi

Vụ Lê Công Định: Thông Điệp Của Chính Quyền Và Lời Đáp.


Phạm Việt Vinh



Ngày 13 tháng Sáu vừa qua, Bộ Công an Việt Nam đã bắt giữ khẩn cấp luật sư Lê Công Định vì tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước và liên kết với các tổ chức phản động âm mưu lật đổ chính quyền”. Với truyền thống đàn áp, giam cầm các nhân vật bất đồng chính kiến của chính quyền cộng sản Hà Nội thì hành vi trên không có gì mới lạ. Điều bất thường ở đây là mức độ ra tay và thời điểm của việc bắt bớ.
Trong buổi họp báo công bố sự vụ, cơ quan an ninh Việt Nam đã cần đến sự có mặt của hai tướng công an, một dấu hiệu cho thấy vụ này được coi là rất nghiêm trọng. Sau nữa, khác với những lần đàn áp trước đây, lời buộc tội không chỉ là “lợi dụng quyền dân chủ để xuyên tạc chủ trương và chính sách của nhà nước, liên kết với các tổ chức phản động ở nước ngoài”, mà còn mở rộng ra “soạn thảo Hiến pháp nước Việt Nam mới, chuẩn bị cho việc thay đổi chính quyền có thể là vào cuối năm 2009 hay là vào năm 2010“, và “tập trung công kích Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng“. Hai điểm mới này đã cho thấy trong hành vi đàn áp này, luật sư Lê Công Định có thể là một vật tế thần. Luật sư Lê Công Định từ lâu đã là một cái gai nhức nhối trước sau cũng phải nhổ trong mắt chính quyền Hà Nội, nay ban lãnh đạo Đảng Cộng sản muốn dùng một mũi tên bắn vào nhiều đích.
Trước mấy ngày xảy ra vụ bắt luật sư Lê Công Định, dư luận người Việt xôn xao về việc luật sư Cù Huy Hà Vũ đệ đơn kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã phạm phải nhiều hành vi làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích và an ninh quốc gia. Bất luận lá đơn kiện này có được thụ lý và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có phải ra hầu tòa hay không, điều hi hữu ở đây là lần đầu tiên, một nhân vật lãnh đạo cao nhất của chính quyền cộng sản Hà Nội bị kiện đích danh. Dù muốn hay không thì nhà nước Việt Nam cũng không thể cho chìm xuồng vụ này một cách êm thấm. Nếu công khai bác bỏ đơn kiện của luật sư Cù Huy Hà Vũ thì những luận cứ của chính quyền đưa ra để tránh tội cho ông Nguyễn Tấn Dũng rất có thể sẽ gián tiếp là một bản cáo trạng tố cáo các sai phạm của tập thể ban lãnh đạo Đảng. Che giấu vụ này trong im lặng sẽ là một thái độ khuyến khích những hành động tương tự như của luật sư Cù Huy Hà Vũ. Cách đây chưa lâu còn không có bất kỳ một luật sư nào ở Việt Nam dám động đến cụm từ kiện nhà nước, thì sắp tới, rất có thể sẽ có hàng trăm, hàng ngàn lá đơn đòi đưa ra những người cầm đầu quốc gia và kể cả toàn bộ hệ thống nhà nước ra toà. Một số nhà bất đồng chính kiến trước đây cũng đã từng công bố đơn kiện sự nhũng nhiễu của các cơ quan chính quyền như Bộ Công an, Bộ Bưu chính Viễn thông, nhưng các công bố này chưa có sự hoàn chỉnh của một đơn kiện chính thức, và hầu như sau đó các cá nhân này đều bị bắt, rồi đơn tố giác của họ cũng bị lãng quên. Lần này, người phát đơn kiện là một tiến sĩ luật.
Đơn kiện đầy đủ và rõ ràng. Luật sư Cù Huy Hà Vũ cũng tuyên bố ông đã soi xét kỹ những điều kiện pháp lý và đã trù liệu trước các tình huống có thể xảy ra. Vì vậy, khả năng lớn là chính quyền toàn trị Hà Nội sẽ phải dùng đến ngón võ cổ truyền là đàn áp người đâm đơn. Việc buộc tội luật sư Lê Công Định “đả kích Thủ tướng” và “dùng cương vị luật sư bào chữa để bêu xấu chế độ” bắt buộc phải được hiểu là một động thái nhắm chỉ vào luật sư Cù Huy Hà Vũ và những người tiếp nối.
Sau làn sóng phẫn nộ của học sinh, sinh viên vì những thua thiệt của quốc gia trong vấn đề biên giới Việt-Trung, những biến động tại Việt Nam kể từ đầu năm đến nay đối với những hành vi hết sức đáng ngờ của chính quyền Hà Nội trong dự án Bauxite Tây Nguyên đang đặt ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam trước một thử thách rất nguy hiểm. Đứng trước nguy cơ đất nước bị hủy hoại và bị tước đoạt bởi ngoại bang, lần đầu tiên đã xuất hiện sự tập trung tiếng nói phản kháng của hàng trăm trí thức hàng đầu xưa nay vốn trung thành với chế độ. Khi vẫn còn nhu nhược đối với các hành vi tham lam mỗi ngày một thô bạo và trắng trợn của Trung Quốc, thì sự chống đối có vẻ như ngày càng gay gắt của nhiều thành phần có tiếng nói trong xã hội có vẻ như đang dồn ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam vào dưới chân tường.
Cộng với những tác động xấu chưa thể lường trước được của cuộc khủng hoảng kinh tế và tài chính toàn cầu hiện nay, những tháng tới có thể sẽ rất căng thẳng, thậm chí mang tính sống còn đối với thể chế toàn trị Việt Nam. Nhưng nhà cầm quyền vẫn không chọn thái độ cương quyết hơn để bảo vệ quyền lợi quốc gia đối với các hành vi bành trướng của Bắc Kinh. Thay vì nghe theo ý dân để tận dụng được sức mạnh của dân tộc, trong đó việc dân chủ hóa đất nước một cách cơ bản là bước đường bắt buộc phải đi qua, ban lãnh đạo Đảng lại bước vào vũng lầy muôn thuở là đàn áp những gương mặt ưu tú nhất của nhân dân. Việc trưng dẫn hai tướng công an với cáo buộc luật sư Lê Công Định “chuẩn bị lật đổ chính quyền hoặc là vào cuối năm 2009, hoặc là vào năm 2010″ là một cảnh báo của chính quyền cho việc sẵn sàng tiêu diệt những tiếng nói công khai trái tai Đảng Cộng sản để bảo vệ một chế độ độc đảng đã quá lỗi thời trong vài tháng có thể là hêt sức nguy kích sắp tới.
.
Nhưng trên hết, hàng loạt vấn đề cũng đã và sẽ được đặt ra đối với những người Việt Nam còn nặng lòng với đất nước. Nhiều người cũng đã đặt ra câu hỏi rằng liệu tất cả những thư ngỏ, thỉnh nguyện, yêu sách,… của hàng ngàn trí thức sẽ dẫn tới đâu? Và tại sao chính quyền vẫn còn có thể khá dễ dàng vượt qua luật pháp của chính họ để bắt bớ và giam cầm những tiếng nói đầy lương tâm và tri thức? Điều dễ nhận thấy là đằng sau những thỉnh nguyện, tố cáo không có một sức mạnh răn đe; phía sau những tiếng nói dũng cảm còn thiếu những hành động đoàn kết và bảo vệ không chỉ bằng lời nói. Nguyện vọng dân chủ hóa để bảo vệ và phát triển quốc gia của người Việt vẫn còn bị chặn đứng khi các hoạt động dân chủ chưa có sức mạnh của một tổ chức thật sự. Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam biết rõ điều đó nên đối tượng mà họ căm ghét nhất, hoảng sợ nhất và tập trung công phá nhất là sự tìm đến với nhau, tập hợp với nhau thành các nhóm, các tổ chức đối lập của những người yêu dân chủ.
Sẽ đến lúc những nhà đối lập Việt Nam chân nhận ra giới hạn của các tiếng nói cô đơn, tác dụng nhiều khi còn tiêu cực của những tập hợp vội vã không thực chất, và những tổ chức hoạt động mang sắc màu của một xã hội dân sự nhưng nằm im trong khuôn khổ kiểm soát của một hệ thống công an trị sẽ không bao giờ có tính đột phá. Rất có thể, cuộc đấu sắp tới sẽ diễn ra xung quanh những nỗ lực tạo lập ra các nhóm, các tổ chức đối lập theo đúng nghĩa, ôn hòa và có hiệu quả tại Việt Nam.
Berlin 6/2009
Phạm Việt Vinh

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

QUỐC HỘI VN PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM TRƯỚC LỊCH SỬ


Quốc Hội Việt Nam Phải Chịu Trách Nhiệm Trước Lịch Sử Nếu Cho Khai Thác Bauxite
Song Hoài

Lần đầu tiên trong hơn 60 năm hình thành cái gọi là quốc hội cộng sản Việt Nam, 496 dân biểu quốc hội Khóa 12 đang họp kỳ 5 tại Hà Nội từ ngày 20/5 đến 20/6 sẽ có cơ hội biện minh mình không phải là gia nô cho đảng trong vụ bauxite Tây Nguyên, không phải suy nghỉ, nói, và làm theo lệnh đảng nửa, mà quốc hội đích thị là cơ quan quyền lực cao nhất nước theo điều 83 hiến pháp nước cộng hòa xã nghỉa Việt Nam đã minh định.
Thật là hài hước nếu suy luận như trên vì từ 92-95% dân biểu quốc hội chính là đảng viên cộng sản Việt Nam. Nhìn trên báo điện tử trong nước đăng hình chụp các "dân biểu" ngồi hàng ghế đầu họp quốc hội là Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, và Nông Đức Mạnh, tức là các xếp chúa của nội các, của nhà nước, và của đảng quỷ, hình chụp họ đang để tay vào cái nút, chuẩn bị bấm OK với tư thế hăng hái vote cho bauxite, rất là khẩn trương mau lên. Còn dân biểu Lê Hồng Anh, kiêm bộ trưởng bộ công an, kiêm ủy viên bộ chính trị, thì bận rộn nhất kỳ họp này, ngồi đây chỉ để làm vì, bởi vì còn phải suy nghỉ đối phó với dân biểu nào dám phản biện bauxite, cũng như cho vào sổ bìa đen cả hơn 2,000 trí thức và khoa học gia dám ký tên chống chống bauxite, phải bắt người nào trước, người nào sau, bắt nóng hay nguội đây... Vì họ chống bauxite tức là chống đảng. Không hiểu số phận dành cho trên 2,000 người ký vào bản kiến nghị do ba ông Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Nguyễn Thế Hùng đại diện, đòi nhà nước ngưng khai thác bauxite sẽ như thế nào ? Có một lập luận cho rằng, những vị này thật can đảm, và vì nhiệt tình không muốn lưởi gươm Damocles treo trên đầu Tây Nguyên rớt xuống tàn sát cả miền trung làm thành chứng bệnh ung thư bauxite, nên hăng hái ký vào bản kiến nghị này, lại cho cả địa chỉ, số phone, email của mình nửa. Cũng có một lập luận khác cho rằng có thể đây là cái bẩy rập giăng ra để bắt trọn ổ những người dám chống đối, giống hệt như đảng đã rỉ tai tung tin kháng chiến rồi gài bẩy bắt những người trong nước ghi tên gia nhập "Mặt Trận" năm nào.
Trong các phiên họp, chủ tịch quốc hội Nguyễn Phú Trọng ngồi tuốt luốt phía trên chủ tọa các cuộc họp thì đang lo sốt vó sợ bị bay chức, vì đã tuyên bố láo lếu với cữ tri Hà Nội rằng "dự án khai thác bauxite dưới 600 triệu đô la, và hiện nay... chưa đâu vào đâu, nên không cần đưa ra trước quốc hội" Câu tuyên bố ấu trỉ này đã khiến cho một số các dân biểu cấp tiến như Dương Trung Quốc, Nguyễn Lân Dũng, Nguyễn Minh Thuyết có cơ hội phản pháo dữ dội làm cho Ủy ban an ninh quốc phòng quốc hội không còn cách nào khác hơn là phải đòi Nguyên Tấn Dũng phải nộp bản tường trình trong vòng một tuần. Điều này khiến cho đảng và nhà nước chẳng dấu nhẹm được, bèn phải đưa ra quốc hội một bản tường trình không chuẩn bị trước, và bị dân biểu Nguyễn Minh Thuyết cho là chỉ lo đối phó với công luận phản đối chứ không phải tường trình chi tiết cụ thể về bauxite".
Tổng hợp hàng trăm hàng trăm ý kiến phản biện bauxite, có thể tạm tóm tắt như sau:
1-Khai thác bauxite hiện nay chẳng những không có lời mà còn lổ vốn nửa, muốn có lời phải chừng ..15 năm nửa, vì giá nhôm đang xuống thấp, chi phí quá cao, không có nguồn điện, nguồn nước để lọc quặng. Lại còn phải làm 270 Km đường xe lửa tốn hết 3.1 tỷ đô la, tuyến xe lửa này chạy ngoằn ngoèo trên cao nguyên ra đến tận biển Phan Thiết chỉ với một mục đích duy nhất để chở bauxite thô...về Tàu. Không lẽ tàu chở bauxite về mẫu quốc, lúc trở qua không chở gì à? Chuyến trở lại, thì tàu hàng của mẩu quốc sẽ chất đầy nhưng thứ thượng vàng hạ cám rẻ như bèo mà quốc tế chê bỏ vì kém phẩm chất. Những thứ hàng hóa này sẽ tràn ngập thị trường Việt Nam qua cảng Phan Thiết, sẻ giết hàng hóa nội địa cho đến khi Việt Nam lệ thuộc hoàn toàn vào hàng hóa Trung cộng. Vô trách nhiệm như Bộ công thương còn tuyên bố khai thác bauxite "năm ăn năm thua" hay 50/50 tức là...làm đại đến đâu hay đến đó, lời lổ tính sau. Chưa thấy ai mà vô trách nhiệm và...ngu như vậy.
2- Giao cho công ty Chalieco Tàu cộng khai thác bau xite tức là giao cho... thầy chạy, vì kỷ thuật kém và ô nhiễm trầm trọng, nên Tàu cộng đã phải đóng cửa trên 100 mỏ bauxite tại mẫu quốc tĩnh Quãng Tây. Tương lai bùn đỏ tràn ngập Tây Nguyên, quả bom đỏ hàng trằm tỷ tấn sẽ đổ ập xuống các tỉnh thuộc Tây Nguyên, ô nhiễm nguồn nước là không tránh khỏi, không chỉ dân miền trung, mà cả các tỉnh phía nam thấp hơn như Đồng Nai cũng gánh chịu hậu quả khó lường.
3-Tây Nguyên là yếu huyệt của nước ta, dầu cho có lợi khi khai thác bất cứ loại khoáng sản hay loại nông nghiệp gì, cũng không thể để cho bất cứ một nước nào vào đây để dòm ngó và lập lực lượng đối kháng sau này. Tàu cộng là kẻ thù truyền kiếp của nước ta, không thể nào không đề phòng, lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc ta đã trải qua kinh nghiệm của 7 cuộc xâm lăng từ phương bắc vào Việt Nam (đời Hán, Tống, Đường, Nguyên Mông, Minh, Thanh, và Trung cộng 1979), bọn chúng sẽ lợi dụng sự có mặt ở Tây Nguyên để vẽ bản đồ, rồi lập đạo quân thứ 5 (tức là kiều bào Trung cộng ở nước ngoài), hiện nay đã có những làng người Tàu ở Tây Nguyên, giặc đã vào đến tận cửa (Enemies at the gate).
4-Trước ngày họp quốc hội 20/5/2009, Chủ nhiệm văn phòng quốc hội, Trần Đình Đàn đã tuyên bố " Quốc hội hoàn toàn chấp thuận khai thác bauxite". Nhiều người tưởng tuyên bố này của quốc hội bắn tiếng để lấy lòng đảng, rằng mọi việc đã quyết định theo lệnh đảng, họp chỉ là hình thức. Thật ra đây là lời răn đe mạnh mẽ mà đảng qua quốc hội gửi đến các dân biểu không đồng thuận, rằng chớ nên trái ý đảng mà thiệt thân, hảy xem các vụ thủ tiêu, lột chức đối với những phần tử đối lập của Tổng cục 2 (bộ phận thanh trừng do đảng cộng sản lập riêng để diệt trừ mọi chống đối đảng) mà liệu hồn. Dự án bauxite thật ra là lớn nhất từ trước đến nay, cũng như bị chống đối dữ dội nhất từ trước đến nay, và làm đảng hiện nguyên hình là tay sai của Tàu cộng.
5-Tài nguyên là của quốc gia, chưa có điều kiện tốt khai thác thì vẫn còn đó, nếu nóng vội khai thác vô điều kiện, thì càng làm rỏ hơn đảng đang bị áp lực của Tàu cộng hoặc đã ăn hối lộ của nhà thầu nước ngoài, nếu mà hủy hợp đồng thì phải bồi thường thiệt hại rất lớn cho nhà thầu, cho nên đảng sẽ giả vờ nhượng bộ những người phản biện, và hứa khai thác trong sự kiểm soát mọi công đoạn tại một thí điểm Nhân Cơ trước. Bộ Tàu cộng chịu khai thác kiểu rùa bò như thế à?
6-Nhà cầm đồ cộng sản đã báo cáo nhà thầu Trung quốc trúng thầu bauxite với giá thầu thấp nhất gần 300 triệu đô la, thế mà ông Chủ tịch ủy ban khai thác bauxite Nhân Cơ tại Lâm Đồng nói là đảng biếu không cho Trung quốc chứ đâu có đấu thầu gì. Trên thế giới chưa có nước nào trống đánh xuôi kèn thổi ngược như ở Việt Nam hiện nay. Chẳng lẽ đàn em dám giỡn mặt với nhà binh à? Không sợ công an nửa đem đến gõ cửa dẫn đi hay sao? Có lẽ các dân biểu phản biện hay các nhà tranh đấu nên đòi đảng phải photocopy cái bản hợp đồng đã ký khai thác bauxite với Tàu cộng và đưa lên internet hoặc báo chí cho dân biết. Tàu cộng thì đã làm rùm beng việc trúng thầu bauxite này rồi, đảng mà...phản biện thì coi chừng cái chổ đội mũ. Nếu không có bản hợp đồng thì rõ ràng là biếu không cho Tàu cộng như các nhà báo ngoại quốc đã loan tin.
7- Việc công ty AlOA của Hoa Kỳ đột nhiên thôi không ký hợp đồng khai thác bauxite Dăk Nông cho thấy Mỹ đã biết việc khai thác bauxite đang bị dân chúng Việt Nam chống đối dữ quá, lạng quạng là tiêu luôn công ty vì không đủ bồi thường thiệt hại. AlOA đã rút lui vì có hai lý do: Một là AlOA biết hậu quả xấu của môi trường bauxite nếu khai thác trên vùng cao như Tây Nguyên, lúc đó thế nào đồng bào nạn nhân bauxite cũng sẻ thưa kiện một lúc hàng chục ngàn nạn nhân, còn hơn cả vụ chất độc da cam hàng ngàn lần, hai nửa là giá nhôm xuống thật thấp, kinh doanh không có lời, ngu sao mà khai thác. Còn nạn nhân bauxite Tàu cộng thì ai dám khiếu kiện một khi cộng đảng không bật đèn xanh như vụ chất độc da cam. Các nhà tranh đấu nên dựa vào điều 7 này mà khai thác thêm.
8- Ngưng không khai thác bauxite và kiên nhẫn chờ đợi một hai chục năm nửa, khi kỷ thuật khai thác khoáng sản và bảo vệ môi trường tốt hơn, lúc đó khai thác cũng chưa muộn, và các thế hệ tương lai sau bauxite sẽ biết tới "cuộc cách mạng bauxite" tại Việt Nam như một chiến thắng của tinh thần đoàn kết chống tội ác của tập đoàn cộng sản Trung-Việt.
Trong bài viết: "Đại biểu quốc hội hay đảng biểu quốc hội" đã đăng về cuộc bầu cử quốc hội Khoá 11 năm 2007, thì hầu hết dân biểu quốc hội Việt Nam là gia nô của đảng, đảng rềng rang cho phép cá nhân tự do ứng cử, có 283 người ghi tên ứng cử, cuối cùng mặt trận tổ quốc hay còn được gọi nôm na là mặt trận tổ kén đánh rớt hết chỉ còn có 30 người được... tự do ứng cử dân biểu đấu với 846 người của đảng đưa ra. Kết quả thì ai cũng biết trước là tất cả lãnh đạo đảng và bí thư tỉnh ủy (tức là quan đầu tỉnh) đều đậu dân biểu quốc hội, các xếp đã ngồi chung với đàn em để bàn bạc việc nước. Thông thường thì xếp bấm nút trước, và đàn em thì coi kết quả mà bấm theo, hể mà xếp ấn nút YES thì đàn em cũng YES, hể mà xếp NO thì đàn em cũng NO. Trong cuộc bầu cử độc diễn quốc hội này, các dân biểu đã trở thành "đảng biểu dân bầu" tức là đảng ra lệnh cho dân bầu cho đảng, hay gọi văn minh hơn một chút thì "quốc hội tức là đảng". Duy nhất ở các nước cộng sản thì đảng viên kiêm nhà nước, kiêm luôn quốc hội cho tiện việc lãnh đạo tất cả theo nguyên tắc "đảng lãnh đạo, nhà nước quãn lý, nhân dân làm chủ". Cho nên trông mong việc quốc hội phản biện bauxite thật khó như lên trời.

Trong khóa họp kỳ 5 này, đảng đang cho phép trình diễn dân chủ tại quốc hội để xả xú páp làn sóng chống đối bauxite, và giống hệt như yêu cầu cho tự do ứng cử dân biểu, ai cũng biết trước kết quả vụ bauxite mà quốc hội "đảng biểu dân bầu" này "cũng vẫn sẽ" OK cho khai thác bauxite với 03 khuyến cáo " a- Khai thác từ từ tại một thí điểm Nhân Cơ trước. b- Khai thác đến đâu, lấp bùn đỏ đến đó dưới sự kiểm soát của quốc hội. C- Hoàn thổ tức là trồng rừng lại trên vùng đã khai thác bauxite". Chúng ta hảy tưởng tượng Tàu cộng có chịu đợi vài ba năm nửa khi những cây cối mọc được trên đất hoàn thổ rồi mới khai thác tiếp không? Cái kẻ hở mà không thấy ai nhắc đến là chổ này. Còn hợp đồng đã ký với Chalieco đâu có nói khai thác từ từ đâu, đã ủi trống nhiều ngàn hecta và xây dựng các nhà máy tại 4 địa điểm khai thác rồi mà. Còn cái việc hoàn thổ và trồng lại rừng nó mới mơ hồ làm sao. Cây nào sống được trong đất có chứa chất sút NaOH đây? Qua internet, chúng ta đã thấy hàng đống hình ảnh các vùng khai thác bauxite trên thế giới đã biến thành sa mạc đỏ, có nơi nào cây cối lên xanh um đâu? Tại Tây Nguyên, mưa lớn trên cao nguyên nước chảy xiết như là lụt lội, bờ che nào ngăn nổi bùn đỏ trôi xuống vùng thấp?

Bauxite Tây Nguyên là cơ hội chót để quốc hội Việt Nam chứng tỏ mình là cơ quan quyền lực cao nhất nước, không phải là gia nô của đảng, vì vận mệnh dân tộc, vì tương lai của các thế hệ nối tiếp, vì thiên chức của người đại diện do dân trực tiếp bầu ra để giúp nước, dân biểu Việt nam hảy lột xác trở về với dân tộc bằng cách biểu quyết NO BAUXITE, nếu không chức dân biểu sẽ trở thành "dân diễu", và mổi khi nhắc đến sẽ khiến cho quý vị ăn không no, ngủ không ngon với những hồn ma bauxite đêm đêm hiện về đòi mạng.-
Song Hoài