Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

XÓA BỎ HẬN THÙ VỚI CỘNG SẢN


XÓA BỎ HẬN THÙ VỚI CỘNG SẢN
Long Quân

Nhờ lừa bịp, nhờ gian xảo, nhờ tận dụng tất cả các thủ đoạn MácXít lưu manh đê tiện nhất thế gian để cướp đoạt chính quyền, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản Việt Nam đã thao túng nước nhà hơn 50 năm qua. Dưới bàn tay chúng, quê hương cẩm tú ngàn xưa của người Việt Nam đang bước vào thế kỷ 21 với các “thành tích Xã Hội Chủ Nghĩa” đáng kể như sau:

- Dã man mọi rợ nhất thế giới !
- Lạc hậu ngu si nhất thế giới !
- Nghèo nàn khốn khổ nhất thế giới !

Và, đáng nguyền rủa hơn hết là cái dã tâm của tập đòan thổ phỉ kia khi chúng cố tình “xây dựng” Việt Nam thành một nhà tù vĩ đại nhất thế giới !

Nay chúng ta thử bình tâm kiểm điểm lại xem. Từ Bắc chí Nam, từ dãy Trường Sơn tới bờ biển Nam Hải, có nơi nào, có làng nào, có gia đình nào, không một lần vang vọng tiếng khóc đau thương nức nở giữa đêm đen khuya vắng vì chồng, vì cha, vì con, vì cháu, bị lũ đầu trâu mặt ngựa tới bắt đem ra giữa đồng hạ thủ, rồi ghim lên ngực “cái án phản động, chống cách mạng vô sản”?

Đặc biệt từ ngày lũ đầu trâu mặt ngựa đó tràn vào Miền Nam như một bầy chó điên hổ đói dưới danh nghĩa “giải phóng”, hỏi có mái tranh nào tận nơi đồng quê hẻo lánh không thiệt mất đi ít nhất một thân nhân bị chúng bắt đi giam giữ vô hạn định trong các trại tập trung mệnh danh “Cải Tạo”để, hoặc bỏ mình trong chốn tù ngục tối tăm, hoặc trở thành phế nhân sau khi được phóng thích ? Có nhà nào hoàn toàn thiếu vắng một chiếc khăn tang vì đã không che dấu nổi mối căm thù chế độ độc tài tàn bạo và sự quyết tâm diệt trừ đại họa Việt gian bán nước ? Có xó xỉnh nào không dậy lên tiếng nguyền rủa nhiếc móc những thằng “mã tấu răng đen”, những tên cán bộ “Bắc kỳ nón cối” cực kỳ hung bạo, đội lốt chính quyền, công khai tràn vào nhà dân cướp đoạt tài sản ngay giữa thanh thiên bạch nhựt, trong cái chiến dịch gọi là “Đánh tư sản mại bản”?

Kinh hoàng thay cái cảnh ma vương quỷ sứ ồ ạt đục vách phá tường, thọc tay xuống hầm cầu, lật đổ bàn thờ ông bà tổ tiên bá tánh, kiếm tìm vơ vét từ vàng bạc châu báu cho chí tấm tả lót, cái chổi cùn cũng không tha, rồi mang đi chia chác với nhau, với tất cả nỗi say sưa cuồng loạn của một lũ cướp VC vô tổ vô tông, vô thần vô thánh, vô luật vô lệ !. Rủi cho những ai không có tiền của đem nộp cho lũ cướp Việt Gian Cộng Sản thì liền bị chúng thẳng tay đánh đập khủng bố cho tới chết, hoặc đày đi “kinh tế mới”để gọi là “trả nợ máu nhân dân”!

Cổ kim, có triều đại nào, có chế độ nào, đối đãi với người dân trong nước quá ư ác độc tàn tệ như thế chăng ? Người Việt khắp nơi, dù có mắc bệnh tâm thần loạn trí đi nữa, cũng không bao giờ quên được các hành động thú vật kia. Họ âm thầm “tính sổ” từng ngày, lòng tự hẹn lòng đời này không trả được mối thù huyết lệ này, thì trối trăn dặn dò con cháu đời sau phải nhớ lấy mà trả một cách đích đáng cho cha ông, cho chú bác, cho giòng họ, được thỏa dạ mát lòng nơi chín suối !

Thế mà từ khi Đế Quốc Liên Sô sụp đổ, báo hiệu cái giờ phút cáo chung vĩnh viễn của một chủ nghĩa vô luân tàn bạo mà bầy yêu bọn quỉ Hồ Chí minh đã tải nhập vào đất nước, gieo rắc mối họa tày trời cho tới nay, thì ở một vài nơi nào đó dưới bầu trời hải ngoại, người ta chợt thấy trồi lên một lũ “Ma cô Chính trị” khua môi múa mép, thống thiết kêu gọi đồng bào Việt Nam hãy quên đi chuyện cũ, hãy rộng lượng với kẻ thù, xóa bỏ giới tuyến Quốc Cộng, đề cùng nhau xây dưng lại đất nước trong tình “huynh đệ một nhà” (sic) ! Lũ “Ma cô Chính Trị” này dám coi hải ngoại như mù lòa câm điếc, dám lên mặt đạo đức, nhịp nhàng toa rập nhau diễn trò kẻ tung người hứng, liên tiếp ném ra những luận điệu sặc mùi tay sai cho Việt Gian Cộng sản.

“Hòa hợp Hòa giải, Xóa bỏ Hận thù, Đa nguyên đa Đảng, Giao lưu Văn Hóa ...”

Đó là những khẩu hiệu rất mới mẽ, khá lạ tai, chưa từng nghe thấy trong thời gian bọn Việt Gian Cộng Sản còn đầy đủ bà con nội ngoại trong gia đình MácXít.
Người ta chợt hiểu biết tại sao nó không mang tính hợm hĩnh đao búa như ngày nào. Và tại sao nó chỉ nêu ra những đề mục chỉ nhằm vào việc van xin sự khoan hồng tha thứ cho một “tội nhân” nào đó.

Nó là ai vậy ?

Chẳng cần tìm hiểu sâu xa, Cộng Đồng người Việt lưu vong hải ngoại cũng thừa biết “tội nhân” còn đang ẩn núp kia chính là tập đoàn Việt Gian Cộng Sản, chính là những tên Việt Gian MácXít cực kỳ hung bạo nay đã nhìn thấy cái họa sắp bị nhân dân trả thù, nên mới phải nhờ tới những hạng người mà Cộng Đồng hải ngọai đã đặt tên là “trí thức hàng binh”, cùng những tên “tay sai nằm vùng” có ăn có chịu với chúng xưa nay, đứng ra ướm thử một màn lừa bịp chạy tội xem sao. Bởi thế, trước sau chỉ có những tờ “báo lá cải” được Việt Gian Cộng Sản tài trợ mới có cái “liêm sỉ” đem phổ biến các luận điệu nghịch lý trơ trẽn, như mọi người đã biết.

Câu hỏi đặt ra ngay lúc này là lũ “ma cô chính trị” kia thuộc thành phần nào trong dân tộc ? Chúng từ đâu ra ? Suốt thời gian xảy ra cuộc chiến đẫm máu, chúng ẩn núp nơi nào, có công nghiệp nào chăng ?. Chúng có đóng góp giọt máu nào chăng cho cuộc đấu tranh gian khổ của toàn dân Việt ?. Bản thân chúng, gia đình chúng, họ hàng thân thuộc chúng, có bao giờ thực thụ nếm trải nổi khổ đau, niềm tủi nhục, dưới ách độc tài Mác Xít, để hôm nay dám ngông nghênh lên tiếng kêu gọi “xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải” với kẻ đắc tội ?

Hoặc giả chúng là những đứa vô tích sự đối với giống nòi, những gã hèn nhát trốn chạy ngay khi quân thù mới xuất đầu lộ diện trên quê hương 32 năm trước? Hoặc giả chúng là hạng “tầm gửi” sống nhờ xương máu nhân dân Miền Nam trong những năm chinh chiến, hoàn toàn mù tịt về hiểm họa cộng sản, tự thủy chí chung chưa hề bị mất mát gì, nên chẳng biết thế nào là thù nhà nợ nước ? Hoặc cũng có thể chúng là loại dá áo túi cơm, thành phần trốn lính dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, nay có chút học thức, định tìm kiếm một chổ ngồi trong guồng máy thống trị ? Hoặc giả chúng được miền Nam khi xưa ưu đãi, cho ra nuớc ngoài học tập, rồi ãn phải bùa của Việt Gian Cộng Sản, quay lưng phản bội quê hương ?.

Có thế mới nảy sinh ra tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược trong cộng đồng lưu vong ngày nay. Rõ ràng là kẻ chưa một lần “đau chân” ắt chẳng bao giờ biết “há miệng”.

Kẻ trọn đời chưa hề chạm trán với quân thù, chưa nếm trải một ngày tù tội dưới bàn tay bọn chúng, thì làm sao cảm nhận được nỗi cãm hờn, niềm tủi nhục, nó sâu đậm, nó nhức nhối tới đâu, khi bị cưỡng bức thọc tay khuấy cả vào một thùng phân người hôi tanh gớm tởm, trước tiếng cười nhạo báng của lũ cai ngục cộng sản Mác Xít ?

Tất nhiên những kẻ ấy sẽ nhắm mắt nghe theo bất cứ đề nghị nào của tập đoàn Việt gian bán nước ! Kẻ không thiệt mất một mảy sợi lông nào vì Cộng Sản, không phải chứng kiến cái cảnh cha, anh trong nhà vô cớ bị lũ đầu trâu mặt ngựa lôi ra bắn gíết, rồi quãng xác xuống hố sâu như ném một con chuột chết, thì làm sao hiểu được cái nghĩa vụ phải “thanh tóan nợ nần máu xương” kia, cho linh hồn người chết được thanh thản siêu thoát ?.

Tất nhiên kẻ ấy không ngần ngại tiếp tay cho bè lũ MácXít Cộng Sản Việt Nam tồn tại mãi mãi!

Đã hiểu như thế rồi, thì khó mà tha thứ lũ “Ma cô Chính trị” hầu hết đều lộ diện. Chúng đã thất bại thê thảm. Và vì chúng thất bại nên càng hỗn xược kích bác các hội đoàn, đoàn thể cách mạng, các tổ chức đấu tranh, là “quá khích”, là “mù quáng” ! Chúng còn đe dọa rằng cuộc đấu tranh giải trừ chế độ công sản của quốc dân Việt Nam khó lòng thành tựu, vì tập đoàn Việt Gian Cộng Sản đang có quyền lực trong tay !

Quyền lực ư? Còn quyền lực nào vững chãi ghê gớm cho bằng quyền lực Đế quốc Liên Sô. Vậy mà cái gì đã xảy ra 15 năm trước đây tại cái tổ đình MácXít này ? Tất nhiên Việt Gian Cộng Sản đã nhìn thấy. Tình hình Liên Sô, tự nó đã là một bài học cho tập đoàn tiếm ngụy Việt Gian Cộng Sản, ta khỏi cần tranh luận. Quá khích, mù quáng ư ? Hài hước thay, chính vì quá khích thi hành chủ nghĩa xã hội, vì mù quáng làm đầy tớ Nga, Tàu, tập đoàn Việt Gian Cộng Sản mới lôi kéo nước nhà xuống vực thảm ngay nay, lôi kéo luôn bọn chúng vào cái nghiệp phải van lạy Hoa Kỳ, van lạy Tư Bản, ăn mày Tư Bản để sống sót một cách hèn hạ điếm nhục !

Nếu “quá khích” được quan niệm theo cái nghĩa “Đấu tranh triệt để, kiên trì” và “mù quáng” được hiểu theo cái nghĩa “Dứt khóat đi thẳng một đường cứu dân cứu nước”, thì Cộng đồng Người Việt hải ngoại sẳn sàng “quá khích và mù quáng” cho tới khi quét sạch dấu vết bọn Việt Gian Cộng Sản trên quê hương !

Mấy tên “chính khách” hoạt đầu, mấy gã “trí thức hàng binh” bắng nhắng bên trời hải ngoại kia hãy biết rằng: Người Việt chống bọn Việt Gian Cộng Sản đang tiến bước trên đường hành quân khử bạo, mà bị lũ ma manh cản trở, thì cũng chả khác nào sơ ý dẫm phải một đống phân gớm tởm bên đường đó vậy ! Làm cho người chiến sỉ mất công đi rửa giày dép là một cái tội. Huống chi là còn đi nối giáo cho giặc, thì càng khó tha !

Việt Gian Cộng Sản với bọn tay sai cho chúng đều là ... Bọn Việt Gian !

Long Quân




Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

AI SẼ LÀ NGƯỜI CÓ VINH DỰ HÀNH QUYẾT, ĐÀO MỒ CHÔN ĐẢNG CSVN



Ai sẽ là người có vinh dự hành quyết, đào mồ̀ chôn đảng CSVN

Tác Giả: Phạm Thị Oanh Yến
Thứ Tư, 12 Tháng 1 Năm 2011 14:06

Chính người nông dân Việt nam, chứ không ai hết, sẽ tự tay ĐÀO MỒ CHÔN ĐCSVN
.
Nhìn lại các nước CS được thành lập sau Đệ nhị Thế chiến ta dễ nhận ra rằng kịch bản được bê nguyên xi, áp dụng theo đúng ý đồ của tác giả Lenin, cho đến khi đổ sụp đổ vào 1990. Vì dù có thông minh, giảo quyệt đến mấy Lenin cũng chẳng thể nào đánh lừa nhân loại mãi được. Năm 2006, Cộng đồng Châu Âu đã ra nghị quyết 1481 liệt chế độ CS vào danh sách chế độ DIỆT CHỦNG. Trở lại trường hợp Việt Nam, chúng ta thử nhìn lại xem kịch bản ấy được áp dụng như thế nào?
Nhìn lại chặng đường phát triển của nền kinh tế thế giới chúng ta không thể nào quên được những cuộc cách mạng công nghiệp và những phát minh khoa học, tạo tiền đề cho những cuộc cách mạng công nghiệp.
Có thể nói từ thập niên 30 của thế kỷ 18, nhân loại đã ghi nhận những đóng góp to lớn của các nhà khoa học. Cụ thể:
1733 John Kay đã phát minh ra thoi bay.1765 James Hagreaves phát minh ra chiếc xa kéo sợi.1769 Richard Arkwright lợi dụng sức kéo của động vật, sự lưu chuyển của nước để vận hành máy kéo sợi.1784 JamesWatt phát minh ra động cơ chạy bằng hơi nước.1785 linh mục Edmund Cartwright phát minh ra máy dệt.
Những phát minh này mặc dù được áp dụng đa số trong nghành dệt, nhưng cũng đã tạo nên một cuộc cách mạng về năng xuất lao động so với trình độ kỷ thuật trước đó. Các nhà sử học thường gọi giai đoạn này là cuộc cánh mạng công nghiệp lần thứ I.
Sang thế kỷ 19:
1807 Robert Fulton phát minh ra tàu thuyền chạy bằng hơi nước.1930 Geogre Stephenson sang chế ra xe lửa chạy bằng hơi nước.Ngoài ra thế kỷ 19 còn chứng kiến những phát minh thiên tài của các nhà khoa học lổi lạc Johannes Keppler, Glileo Galilei, Isaac Newton, John Dalton, Dimitriv Mendelev, Micheal Faraday, James Clerk Maxwell, Rudolf Diesel, Thomas A Edison, Nikola Tesla, George Westinghouse, tạo tiền đề cho cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ II.
Cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ II này đã thay đổi sâu sắc năng xuất sản xuất, quan hệ sản xuất trong các nước tư bản. Từ đây với những tiến bộ như vũ bão của KHKT và những cuộc cách mạng không ngừng nghỉ trong kỷ thuật, như Tự động hóa, Hiện đại hóa, Hợp lý hóa, Chuyên môn hóa kết hợp với những cuộc cách mạng trong khoa học quản lý, những tiến bộ trong định chế dân chủ. Chủ nghĩa Tư bản ngày càng mang một bộ mặt khác xa với nó vào đầu thế kỷ 18.
Thế kỷ 19, ngoài những tiến bộ trong lĩnh vực khoa học kỷ thuật còn ghi nhận sư đóng góp cho nhân loại của những thiên tài trong nhiều lĩnh vực khác với Honoré Balzac, Victor Hugo, Lev Nikolayevich Tolstoy, Nikolai Vasilevich Gogol, Fyodor Mikhailovich Dotoevsky, John Sebastian Bach, Wolfgang Amadeus Mozart, Ludwig Feurer Bach, Friedrich Hegel, Adam Smith, David Ricardo. Ludwig Van Beethoven…
Có thể nói thế kỷ 19 là buổi bình minh cho một nữa nhân loại, một nữa còn lại chìm đắm trong đau khổ, tủi nhục, tăm tối bởi ba cái tên Karl Marx, Friedrich Engels, Vladimir Iilich Lenin.
Ngoài những sai lầm trong lý luận với cái công thức tính giá trị thặng dư một cách sơ sài ấu trĩ và thô thiển với lập luận của một anh nông dân thế kỷ 18, bỏ qua yếu tố rủi ro trong đầu tư, những chi phí đầu tư trong nghiên cứu và áp dụng khoa học kỷ thuật, khoa học quản lý. Marx, Engels, Lenin đã đưa một nữa nhân loại vào đêm đen tăm tối, trở lại thời kỳ hồng hoang mông muội. Trong đó tội nặng nhất là Lenin.
Nhìn lại lịch sử, đối chiếu với xã hội của hai ý thức hệ chúng ta thấy:
Đối với các nước Tư bản, song song với những cuộc cách mạng công nghiệp, quá trình tập trung ruộng đất và ly nông tuy ban đầu cũng có nhiều khó khăn, trăn trở, đau đớn, trong quá trình từ một người nông dân với những thuộc tính cố hữu của mình trở thành một nguời công nhân với tác phong công nghiệp. Nhưng quá trình này cũng đã xẩy ra một cách tương đối êm ả, với sự tiến bộ hằng ngày của định chế Dân chủ, tiến bộ khoa học kỷ thuật và cách mạng công nghiệp. Để từ đó tạo một cuộc cách mạng trong quan hệ sản xuất, phân bố lao động trong các lảnh vực sản xuất, nông nghiệp, dịch vụ.
Từ hơn 70% lao động trong nông nghiệp, 20% trong công nghiệp, và khoảng 5% không đáng kể trong dịch vụ thế kỷ đầu thế kỷ 19 thành 30% trong nông nghiệp, 60% trong công nghiệp 10% trong dịch vụ cuối thế kỷ 19 và bước sang thế kỷ 20 là 10% trong nông nghiệp, 20% trong công nghiệp, 60% trong dịch vụ. Quả là một chặng đường dài cần sự nổ lực và đấu tranh của người lao động và những tiến bộ của định chế dân chủ của xã hội dân sự. Ngày nay chính phủ các nước, để bảo đảm an ninh lương thực, và một phần bảo đảm cho đời sống, thu nhập cho người nông dân phải áp dụng chính sách trợ giá, giảm, miển thuế. Quá trình tích tụ ruộng đất và ly nông trong nông nghiệp ở những nước tư bản đã diễn ra theo đúng quy luật khách quan.
Nhìn lại các nước CỘNG SẢN:
Nhà nước cộng sản đầu tiên, được thành lập ở Nga với cuộc cách mạng tháng 10 dưới sự lãnh đạo của Lenin. Trái với luận điểm của Marx, cho rằng cách mạng vô sản chỉ có thể diển ra tại các nước có nền công nghiệp phát triển như Anh, Đức, Mỹ và đã hình thành giai cấp công nhân (và thực tế đã chứng minh rằng quan điểm của Marx đã sai lầm. Vì ở những nước có nền công nghiệp phát triển, người nông dân qua quá trình lột xác, đã làm quen với tác phong công nghiệp, và dần nhận thức ra vai trò công dân và những quyền hạn (quyền lợi hợp hiến và những giới hạn quy định bởi hiến pháp) của mình trong một định chế xã hội dân chủ, do chính mình quyết định thông qua đầu phiếu dân chủ, được giám sát độc lập).
Lenin với sự thông minh và bản chất cơ hội, vị lợi của mình nhận ra rằng cách mạng của giai cấp vô sản có thể thành công ngay tại những nước công nghiệp chỉ mới manh nha, nhen nhúm như Nga.Vì giai cấp công nhân Nga lúc này, chỉ là thiểu số, cũng chẳng qua là một bộ phận nhỏ nông dân trong bước đầu tập tểnh lột xác, để làm quen với tác phong công nghiệp. Do đó có thể nói trong giai đoạn này ở Nga hầu như chưa có giai cấp công nhân đúng nghĩa, mà chỉ có tầng lớp nông dân với trình độ kém, thiển cận, vị lợi, dể bị lợi dụng.
Kịch bản của Cách mạng tháng Mười với tài hùng biện và tính vị lợi của Lenin, có thể chia ra làm hai phân cảnh:
Đầu tiên là xúi dục binh lính (bản chất cũng là nông dân), công nhân nữa nhà quê, trung nông, bằng những viễn cảnh mơ hồ về sự bình đẳng, công bằng trong một xã hội không tưởng, đình công, phản chiến, để Nga thất trận trong đệ I thế chiến. Tạo cơ hội cho cách mạng tháng 10 thành công mà không đếm xỉa đến tính tự hào dân tộc, quyền lợi dân tộc.
Sau khi cách mạng thành công, áp dụng đúng học thuyết cộng sản, triệt tiêu tư hữu đối với tất cả các thành phần kinh tế, với khẩu hiệu “Tiến lên CNXH bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản’’, dẩn tới cuộc nội chiến, do sự nổi dậy của các thành phần kulack. Trong giai đoạn này ta thấy CNS ngăn chặn quá trình tập trung ruộng đất với những lời hứa hảo huyền về sự công bằng trong sở hữu đất đai, nhằm mục đích lôi kéo quần chúng tham gia cách mạng, về phe Bolshevik. Lenin đã lợi dụng NÔNG DÂN NGA , để làm cách mạng vô sản.
Sau nội chiến trước nền kinh tế kiệt quệ, nguy cơ bị tầng lớp nông dân đói khổ, công nhân nghèo nàn tẩy chay, rũ bỏ. Lenin với bản chất thủ đoạn, vị lợi đã nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp với thành phần trung nông qua việc sáng tạo ra chính sách Kinh tế mới (NEP) với chủ trương giảm thuế cho nông dân, cho phép nông dân giử lại phần nào lương thực mình làm ra và dược tự do trao đổi, khuyến khích tư sản, tiểu tư sản còn sót lại trong nước, tư bản nước ngoài đầu tư vào Nga. Với chính sách NEP, Lenin phần nào vực dậy nền kinh tế nước Nga. Trong giai đoạn này Lenin với quan điểm “bất cứ biện pháp nào, thủ đoạn nào miễn có lợi cho cách mạng thì đều là chính nghĩa, nếu không có lợi cho cách mạng thì đều là phi nghĩa”, chỉ tạm thời thỏa hiệp, với khẩu hiệu cùng tồn tại nhưng theo định hướng XHCN. Và cái đuôi định hướng CNXH của Lenin đã được người kế vị là Stalin thực hiện một cách xuất sắc, qua việc tàn sát tầng lớp Kulack, biến nước Nga thành một GULACK khổng lồ của thế kỷ 20.
Nhìn lại các nước CS được thành lập sau Đệ nhị Thế chiến ta dễ nhận ra rằng kịch bản được bê nguyên xi, áp dụng theo đúng ý đồ của tác giả Lenin, cho đến khi đổ sụp đổ vào 1990. Vì dù có thông minh, giảo quyệt đến mấy Lenin cũng chẳng thể nào đánh lừa nhân loại mãi được. Năm 2006, Cộng đồng Châu Âu đã ra nghị quyết 1481 liệt chế độ CS vào danh sách chế độ DIỆT CHỦNG.
Trở lại trường hợp Việt Nam, chúng ta thử nhìn lại xem kịch bản ấy được áp dụng như thế nào?
Giai đoạn 1945 – 1953: giai đoạn này Hồ Chí Minh áp dụng chính sách thỏa hiệp, hòa hoãn với trung nông, để tranh thủ tập hợp các thành phần yêu nước vào Mặt trận Việt minh.
Giai đoạn 1953 – 1956: sau khi đã cũng cố chính quyền vững chắc, chính quyền CS tiến hành cải cách ruộng đất theo mô hình “Thổ địa cải cách (mô hình cải tạo tầng lớp kulack, một bản sao của Lenin – Stalin )’’ bằng dự luật 197/HL do đảng Lao động VN và Chính phủ VNDCCH thông qua chính thức thi hành 19/12/1953. Chính sách này do Hồ Chí Minh chịu trách nhiệm vận động, tuyên truyền, Trường Chinh phụ trách tổ chức, thực hiện. Cuộc cải cách ruộng đất này đã tàn sát hằng trăm ngàn người. Để đạt chỉ tiêu 5% dã man, khốn nạn của bộ chính trị, nhiều gia đình đã bị “kích thành phần”. Chỉ cần có hai con lợn trong chuồng cũng bị đấu tố. Ký ức hãi hùng này vẫn ám ảnh đến tận ngày nay ở những người Bắc di cư lớn tuổi. Sau cải cách, trước làn sóng di cư bỏ vào Nam và sự bất mãn của những đối tượng bị kích thành phần. Chính phủ Hồ Chí Minh cử Võ Nguyên Giáp xin lỗi và xoa dịu dư luận. Nhưng riêng Hồ Chí Minh, kẻ phát động, vận động cuộc cải cách, người chịu trách nhiệm chính, chưa bao giờ chính thức xin lỗi nhân dân VN (thì ngày nay dể hiểu, tại sao ở xã hội Việt Nam không có văn hóa xin lỗi !).
Đến 1957 – 1958 tất cả ruộng đất ở miền Bắc phải vào hợp tác xã. Cải cách ruộng đất, chẳng qua là một trò bịp, nhằm che dấu cho dã tâm thủ tiêu chế độ tư hữu, tận diệt tầng lớp trung nông ở nông thôn miền Bắc. Lenin và các nhà lãnh đạo các nước cộng sản đã lợi dụng sự ngây thơ về chính trị, qua những chiếc bánh vẽ về thiên đường CS, của GIAI CẤP NÔNG DÂN, để làm cuộc cách mạng cho GIAI CẤP CÔNG NHÂN, hay nói cách khác hơn, cho chứng tâm thần VĨ CUỒNG của chính họ.
Kể từ sau Cải cách Ruộng đất cho đến nay ĐCS Việt Nam chưa bao giờ chấp nhận cho sự tích tụ ruộng đất tư nhân và hạn chế quá trình ly nông bằng chính sách hộ khẩu. Thật vậy nhìn lại những đối sách của ĐCS Việt Nam ta đều dễ nhận thấy chúng đều có tính cách đối phó hơn là tìm một chính sách lâu dài, bền vững, ổn định cho người nông dân Việt Nam. Hết khoán 100 (chỉ thị 100/ CT – TW 13/01/1981), đến khoán 10 ( nghị quyết 10/NQ – TW 05/04/1988). Rồi đến các sửa đổi, bổ sung, rồi lại sửa đổi, bổ sung đến chóng mặt.
Đến 10/12/2003 lại tiếp tục sửa đổi cho phù hợp với nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN và có hiệu lực 01/07/2004, thể hiện qua các điều 61, 62, 63. Đến giai đoạn này, theo Niên giám thông kê, bình quân đầu người lao động nông nghiệp là 0.3 ha/ người (lấy tròn). Trong đó:
Đồng bằng sông Hồng 0,058 ha/ người (lấy tròn)Bắc Trung bộ 0,7ha/ người (lấy số tròn)Duyên hải Nam trung bộ 0.08 ha/ người (lấy số tròn)Tây nguyên 0.3 ha/ người (lấy số tròn)Đồng bằng sông Cữu Long 0.2 ha/ người (lấy số tròn)
Cho đến nay, chính sách của ĐCSVN vẫn là kiên định, theo chủ nghĩa Mac-Le. Do đó, các đối sách chỉ là một hình thức thỏa hiệp tạm thời với cái đuôi định hướng XHCN. Đất đai vẫn là thuộc sở hữu toàn dân, để có thể bất cứ lúc nào nhân danh điều 38 luật đất đai để cướp đất của người nông dân một cách trắng trợn, hợp pháp với một cái giá đền bù rẻ mạt, không cần biết đất đai bị thu hồi ấy có phục vụ cho lợi ích cộng đồng hay cho mục đích kinh doanh của tư bản nước ngoài hoặc tay chân thân tín của tầng lớp lãnh đạo chóp bu. Và người nông dân Việt Nam cũng không hết nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào và ai sẽ là người thực hiện cái đuôi định hướng XHCN, lại nhân danh ĐCSVN tiến hành một cuộc cải cách ruộng đất lần nữa, khi mà thời hạn 20 năm giao quyền sử dụng đất (1993 - 2013 đang đến gần.
Theo thống kê 2007 – 2009 của 49 tỉnh thành từ 07/2004 các địa phương đã thu hồi gần 750.000 ha để thực hiện hơn 29.000 dự án đầu tư. Chỉ nhìn các dự án đầu tư sân golf ta thấy đến 2009 toàn quốc có 166 sân golf, tổng diện tích chiếm dụng 52.000 ha, trung bình 300 ha/ sân. Chúng ta thấy là diện tích, để sản xuất nông nghiệp ngày càng bị thu hẹp và chỉ cần vài phép tính đơn giản, có thể thấy đời sống của người nông dân thật sự là khốn khó.
Trong khi đó với ấn định mức lương cơ bản 850.000/ tháng (9/2010) rẻ mạt và chính sách hộ khẩu khắc nghiệt đã ngăn cản quá trình ly nông của tầng lớp nông dân. Do đó không thấy làm lạ, khi gần đây xẩy ra tình trạng thiếu lao động phổ thông ở các lãnh vực dệt may, da giầy, lắp ráp, gia công gia dụng đơn giản, thiếu công nhân có tay nghề cao, gắn bó với công việc. Trong khi lao động ở nông thôn không có việc làm.
Không tìm ra giải pháp cho việc thừa, thiếu lao động và quá trình ly nông, cộng với sự chuyên quyền, lộng hành, tùy tiện trong đền bù, giải tỏa ruộng đất của người nông dân thì chính người nông dân Việt Nam, nội trong những năm đầu tiên của thập niên thứ hai, thế kỷ 21 này, sẽ là người đại diện cho chính mình và vận mệnh dân tộc, sẽ là người đại diện hợp pháp HÀNH QUYẾT ĐCSVN và, lúc đó cái xác ở Ba Đình cũng chẳng có chổ mà chôn.
ĐCSVN đã nhiều lần, lừa bịp, lợi dụng giai cấp nông dân Việt Nam để làm cách mạng vô sản tại Việt Nam, và cũng đã nhiều lần lừa gạt nông dân Việt Nam, chiếm đoạt đất đai, đẩy người nông dân ra khỏi ruộng đất của họ, khiến họ lâm vào cảnh túng quẩn, bần cùng, vô sản, phải đi làm thuê trên chính miếng đất bị tư sản đỏ chiếm đoạt.


Chính người nông dân Việt nam, chứ không ai hết, sẽ tự tay ĐÀO MỒ CHÔN ĐCSVN.Việc gì, bắt đầu ở đâu, sẽ được kết thúc ở đấy.
HỠI !Các bác Nông Dân tay lấm , chân bùn

Các Giáo dân bị áp bức

Các Phật tử bị đàn áp

Công nhân bị bóc lột

Công dân bị oan khiên

Đồng bào bị cưỡng chế

HÃY SẴN SÀNG , ĐỒNG KHỞI .NHÂN DÂN SẼ TOÀN THẮNG .

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ - Đúng là Vẹm nói như con "Két" hay là "con kẹt"


Đỉnh cao trí tuệ – Đúng là Vẹm nói như con “Két” hay là “con kẹt?”
Hà Minh Thành

Lời mở đầu:
Tiến sĩ Triết Học Tô Huy Rứa đẹm chuông đi đánh xự người.
Răng mà ngu rứa? thiệt là ốt dột, làm nhục quốc thệ.
Đúng là Vẹm nói như “con kẹt” (vài giòng trên xin đọc theo giọng Huế).
Bây giờ mời đọc phần “comment” ở dưới để biết trình độ trí tuệ của “Trưởng Ban Lý Luận Trung Ương Đảng, Ủy viên Bộ Chính Trị Tiến sĩ Triết Học Tô Huy Rứa” khi đem chuông đi đánh xứ người.
Phấn comment này là của Anh Hà Minh Thành nói:
Thứ 6 tuần rồi tui có đi dịch cho anh Tô Huy Rứa ở Nhật khi anh Rứa đi hội kiến với ông Tỉnh trưởng tỉnh Nara của Nhật. Nói thật tui đi dịch cho quan chức cao cấp của VN khi sang Nhật cũng nhiều nhưng chưa thấy ai dốt như anh Rứa này.
Hội kiến với nhau mà ông Tỉnh trưởng của Nhật ngồi nói chuyện còn anh Rứa trả lời bằng cách cầm tờ giấy ai đó viết sẵn để đọc.
Ông Tỉnh trưởng Nhật chào là:
“Tôi nghe tiếng tiên sinh là Trưởng ban lý luận Trung ương Đảng CSVN, rất hân hạnh được tiên sinh ghé thăm tỉnh của tôi và diện kiến, tôi là một người thích về triết học Mác, hân hạnh được nghe tiên sinh chỉ giáo.”
Anh Rứa sau khi nghe mình dịch xong, cầm tờ giấy viết sẵn lên đọc tự giới thiệu một hơi nào là Trưởng ban lý luận Trung Ương Đảng, Ủy viên Bộ Chính trị, Tiến sĩ Triết học, chiu trách nhiệm xây dựng hệ thống tư tưởng lý luận cho Đảng CSVN v..v.. dài khoảng 15 phút, Dài quá nhớ cũng không hết. Trong đó mình nhớ chỉ có cái đoạn “chúng tôi kiên định lập trương xây dựng xã hội chủ nghĩa với giai cấp công nhân làm nòng cốt…” Nói tóm lại là mình cũng chẳng biết là anh đang nói chuyện chào hỏi xã giao với quan chức ngoại quốc ở Nara hay là đang đọc diễn văn báo cáo chính trị tại Hội trường Ba Đình?
Đang nhắm mắt nhắm mũi dịch cái bài diễn của anh Rứa đọc thì đột nhiên thằng cha Tỉnh trưởng Nara lên tiếng ngắt lời:
“Tiên sinh nói rằng Đảng CSVN kiên định lập trường xây dựng chủ nghĩa xã hội với giai cấp công nhân làm tiên phong nòng cốt thì tôi còn hiểu nhưng mà cái câu kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là cái gì vậy. Theo tôi kinh tế thị trường tức là theo nền kinh tế tự do của Tư bản chủ nghĩa mà theo nền kinh tế thị trường tức là phủ nhận toàn bộ các giá trị học thuyết của Mác, khi đã chấp nhận cho dân làm giàu thì đồng nghĩa chấp nhận sự bóc lột sức lao động theo cách nói của Mác. Mà đã chấp nhận sự bóc lột giai cấp công nhân thì tức là đã cho toàn bộ lý luận đầy tính nhân văn của Mác vào sọt rác rồi. Mà đã cho lý luận Mác vào sọt rác thì còn kiên định trên con đường theo Mác là nghĩa làm sao. Tiên sinh nói mâu thuẫn quá tôi thật sự không thể lý giải được.”
Tới đây thì anh Rứa vì hết bài nói nên hơi hỏang nói đại là:
“… ừ ..ờ.. con đường của Đảng CSVN đi đang được chứng minh bằng sự thành công của Trung Quốc…”
Nghe tới đó thì thằng cha Tỉnh trưởng Nara cũng ngán tới cổ rồi. Mình ngồi bên nói thêm cho ông ta bằng tiếng Nhật:
“Ông không biết thôi. Dân VN tui nói thằng này là thằng ngu nhất nước Việt. Cả 80 triệu người VN đều biết con đường XHCN là con đường thê thảm, chỉ có thằng này nó không biết mà thôi. Ông làm ơn đừng có nói chuyện Triết học làm quái gì với thằng này, tiến sĩ giấy đó ông ơi! Ông hỏi một hơi nữa nó mắc cỡ vì bị lộ tẩy cái dốt và xạo đó thì khó nói chuyện tiếp.”
Ông Tỉnh trưởng nghe xong cười tủm tỉm nói không biết cho mình hay cho anh Rứa:
“Tiếc rằng Nhật bản không có một ‘hội đồng lý luận trung ương’ vạch ra đường đi cho dân chúng. Hy vọng lần sau có cơ hội gặp tiên sinh nhờ chỉ giáo thêm.”
Nghe tới đây mình nói với anh Rứa:
“Tui ở Nhật lâu. Nhật bổn mà nó nói kiểu vuốt lưng như vầy là nó hết muốn nói chuyện với mình rồi đó. Nói gì lẹ lẹ rồi đi mẹ nó cho rồi. “
Anh Rứa hơi quê xệ. Kể cũng tội nghiệp, ở VN anh nói chuyện kiểu học thuộc lòng với dân quen rồi, đâu có thằng nào dám ngắt ngang lời anh; Không ngờ bị thằng Nhật bổn nó phang ngang một phát, còn bị nó tỏ ý khinh rẻ nữa làm anh hết đường đỡ. Lúc này tụi Nhật đang ghét Trung Quốc tới cổ, anh lại đem Trung Quốc ra mà khen thì không biết anh có được ai dạy cho học về ngoại giao khi ra nước ngoài hay không?
Mình về tới khách sạn nằm ngủ mà nghĩ tới cuộc họp đó mà mắc cười. Biết vậy từ chối từ đầu khỏi đi cho khỏi nhức đầu.
19.11.2010