Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012
Nạn Buôn Phụ Nữ Và Trẻ Em Làm Nô Lệ Tình Dục Ơ VN
(04/16/2012)
Tác giả : Trúc Giang MN
(Kính tặng độc giả Việt Báo: Họa sĩ Lương Trường Thọ * Đặng Quốc Trinh, nguyên GS Trung Học Trần Quốc Toản*Thủ Đức.”)
1* Mở bài
Năm 2004, cảnh sát Campuchia cho biết, ước tính có 50,000 bé gái bị bán vào các nhà chứa của nước nầy. Tổ chức Nhân Quyền Thế Giới và Quỹ Nhi Đồng LHQ (UNICEF) ước tính 1/3 con số đó, là trẻ em Việt Nam bị bán qua làm nô lệ tình dục.
Trước hết, Việt Nam là nguồn cung cấp phụ nữ và trẻ em bị bán ra nước ngoài để bị bóc lột tình dục và cưỡng bức lao động.
Phụ nữ và trẻ em Việt Nam bị bán sang Campuchia, Trung Cộng, Thái Lan, Malaysia, Macau để bị bóc lột tình dục.
Một vài định nghĩa.
Buôn người (Human trafficking)
Buôn người là một hành động thương mại bất hợp pháp, nhằm mục đích thu lợi bất chính. Nạn nhân thường là phụ nữ và trẻ em bị lạm dụng tình dục hay lao động cưỡng bức, là một dạng nô lệ thời hiện đại.
Nô lệ tình dục (Sexual Slavery)
Nô lệ tình dục là việc cưỡng bức có tổ chức của những cá nhân hay nhóm người, bắt buộc phụ nữ hay trẻ em phải thực hiện hành vi tình dục ngoài ý chí và ý muốn của họ. Đó là những người có thân phận bị lệ thuộc vào người khác như là một nô lệ, thường bị cưỡng bức tình dục hoặc hoạt động mãi dâm.
2* Báo cáo về nạn buôn người ở Việt Nam
Theo phúc trình hàng năm của bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, thì trong năm 2008 và 2010, VN bị xếp vào danh sách hạng 2, là những quốc gia cần phải theo dõi về nạn buôn người. Hơn nữa, VN còn bị cáo buộc buôn người qua chương trình xuất khẩu lao động của nhà nước.
Trong báo cáo năm 2010, bộ Ngoại Giao HK ghi nhận như sau:
“Chính phủ CSVN chưa tuân thủ đầy đủ những tiêu chuẩn tối thiểu, để ngăn chặn việc buôn người ra nước ngoài, làm nô lệ tình dục và cưỡng bức lao động.
Mặc dù VN có đề ra những biện pháp chống nạn buôn người, nhưng không thấy có tiến bộ, mà trái lại nạn buôn người ngày càng trở nên phức tạp và gia tăng. Về phía chính phủ, chưa thấy có một báo cáo nào về việc truy tố việc buôn người, để bị bóc lột lao động, vì đa số là những công ty dịch vụ xuất khẩu lao động là quốc doanh, của nhà nước, đã “đem con bỏ chợ” để lấy tiền và kiều hối. Cụ thể là nhà nước xuất khẩu 276 người đến Jordan và nhiều ngàn người đến Nga làm lao động chui.
Nhà nước chủ trương xuất khẩu lao động để giải quyết nạn thất nghiệp và xoá đói giảm nghèo của quốc gia. Chỉ biết gia tăng số lượng xuất khẩu để nhận kiều hối, mà không quan tâm đến điều kiện lao động, việc thực hiện hợp đồng lao động, cũng như đời sống của công nhân VN ở các nước ngoài.
Mỗi người phải đóng số tiền từ 2,000 đến 5,000 USD cho dịch vụ xuất khẩu, nên phải cầm cố nhà đất để vay tiền.
Ngoài ra, nhà nước cũng chưa nổ lực giải quyết nạn nô lệ tình dục ngay trên lãnh thổ Việt Nam. VN còn là nơi du lịch tình dục (Child sex tourism), cụ thể như vụ ca sĩ người Anh Gary Glitter đến VN để mua dâm những trẻ em từ 11 đến 13 tuổi. Khu vực “Tây Ba Lô” ở đường Phạm Ngũ Lão, Bùi Viện, Sài Gòn, cũng là điểm đến của khách du lịch mang bịnh ấu dâm, kể cả đồng tính. Năm 2008, một tổ chức của chính phủ Úc đã phát hiện 80 vụ bóc lột tình dục trẻ em ở trung tâm du lịch Sapa trong nước VN.
3* Những vụ buôn người điển hình
3.1. Cảnh sát Malaysia giải cứu 8 phụ nữ Việt Nam nạn nhân của buôn người
Ngày thứ bảy 24-3-2012, đài BBC loan tin, cảnh sát Malaysia đã cứu thoát 8 phụ nữ VN, là nạn nhân của việc buôn người, bị lừa gạt vì những hợp đồng lao động tại nước nầy. 8 phụ nữ VN, trong đó có 2 em 17 tuổi, bị giam cầm trong một căn nhà do một công ty môi giới trá hình về việc làm, bằng những lời hứa hẹn trả lương hấp dẫn.
Các phụ nữ nạn nhân nầy bị bắt buộc phải lựa chọn, hoặc làm gái mãi dâm hoặc phải lấy chồng người Mả Lai, để trả nợ mỗi người 10,000 tiền Mả Lai về vé máy bay và các chi phí trong dịch vụ. Ba người đàn ông trong tổ chức buôn người nầy đang tìm mối để bán mỗi phụ nữ VN giá từ 18,000 đến 20,000 tiền Mả.
Tại VN, theo con số của bộ Công An, thì trong thời gian từ 2005 đến 2011, đã có 2,560 vụ bán người có liên quan đến 5,700 nạn nhân.
3.2. Đường dây bán người qua Trung Cộng
Ngày 20-3-2012, bản tin AP trích thuật 8 nghi can bị bắt, sau khi bán 21 thiếu nữ sang Trung Cộng. Người đứng đầu đường dây là Ngô Thị Hưng Trang, 22 tuổi. Hưng Trang mở một tụ điểm mãi dâm, cấu kết với 5 người khác, dụ dỗ gái trẻ VN sang Trung Cộng để bán vào các nhà chứa, giá từ 10 triệu đến 15 triệu VNĐ mỗi người.
Tân Hoa Xã cho biết, Trung Cộng đã trục xuất 115 phụ nữ VN nhập cảnh bất hợp pháp về nước.
3.3. Gái Việt mãi dâm ở Trung Cộng
Ngày 26-3-2012, đại tá Hồ Sỹ Tiến, cục trưởng Công An Hình Sự cho báo chí biết, đầu năm 2012 đến nay, 20 thiếu nữ bị lừa bán sang Trung Cộng làm gái mãi dâm. Một cô gái 16 tuổi cho biết, họ buộc phải tiếp 40 lượt khách mỗi ngày. Mọi sinh hoạt đều bị giám sát chặt chẽ bởi những tên du côn hung dữ, nếu phát hiện xử dụng điện thoại, thì bị đánh dập dã man để làm gương. Ngoài việc tiếp khách, họ còn tìm mọi cách để tước đoạt tiền của các nạn nhân.
Đa số những nạn nhân bị bán đều thuộc về vấn đề lao động, công ăn việc làm. Đó là nguyên nhân mà nhà nước VN phải chịu trách nhiệm về việc không có việc làm và tình trạng nghèo đói của người dân.
4* Nạn nhân người Việt ở Campuchia lên tiếng
4.1. Số nạn nhân người Việt bị bán sang Campuchia
Năm 2004, cảnh sát Campuchia ước tính có tới 50,000 bé gái bị bán vào các nhà chứa ở nước nầy. Tổ chức Nhân Quyền Thế Giới và Quỹ Nhi Đồng LHQ (UNICEF) ước tính, 1/3 con số 50,000 là các trẻ em VN (Khoảng 17,000) bị bắt làm nô lệ tình dục.
4.2. Nhân chứng người Việt lên tiếng
Ngày 22-10-2009, trường đại học George Washington đã tổ chức một cuộc hội thảo về nạn buôn người ở Đông Nam Á. Trong số khách mời diễn thuyết có một thiếu nữ Việt là cô Sina Vann, tức Nguyễn Thị Bích,quê ở Cần Thơ, được giải thoát sau 2 năm làm nô lệ tình dục trong các nhà chứa ở Campuchia.
“Khi mới 13 tuổi, một lần vì giận gia đình, tôi theo người bạn và một người lạ tên là bà Hai. Khi đến Campuchia, bà Hai bán tôi vào một nhà chứa”. Sina kể tiếp: “Tôi bị nhốt trong một căn phòng, tôi nằm dưới gầm giường và khóc. Tôi tự nghĩ, mình đang ở đâu? họ sẽ làm gì mình? Có ai sẽ giúp mình không?
Họ buộc tôi phải uống một thứ nước, tôi không uống, liền bị đánh đập dã man đến bất tĩnh. Sau lần đầu tiên bị cưởng bức bởi một người da trắng, họ buộc tôi phải tiếp đủ mọi loại khách, có hôm lên tới 30 người. Nếu chống lại thì bị tra tấn”.
Sina Vann phải sống qua nhiều nhà chứa, bị cưỡng hiếp, đánh đập suốt hơn 2 năm, cho tới khi được cứu thoát bởi cảnh sát. Vụ giải cứu được hỗ trợ bởi tổ chức có tên “Quỹ Somaly Mam”, do bà Somaly Mam , một phụ nữ cũng đã từng bị làm nô lệ tình dục, sáng lập.
Giờ đây, Sina đang tích cực góp sức cho tổ chức Somaly Mam, cứu thoát các nạn nhân.
4.3. Làm thế nào để bài trừ tận gốc nạn buôn người ở Việt Nam
Giáo sư Shawn McHale, giám đốc Trung Tâm Đông Nam Á của khoa Quan Hệ Quốc Tế, thuộc đại học George Washington, sau một năm nghiên cứu tại chỗ ở VN, cho đài VOA biết:
“Đúng là việc buôn bán phụ nữ và trẻ em ngày càng phức tạp và gia tăng, vì những lý do sau đây:
- Đa số các tổ chức phi chính phủ, chống tệ nạn buôn người thì ở tại Hà Nội, trong khi việc buôn bán diễn ra ở các biên giới VN-Trung Cộng và VN-Campuchia.
- Lý do thứ hai, là đa số công an cấp dưới ở các biên giới nhận hối lộ. Chúng ta biết rõ ràng rằng Công an CSVN thật sự đã nhận hối lộ. Đây là vấn đề rất khó giải quyết.
- Muốn bài trừ tận gốc nạn buôn phụ nữ và trẻ em, thì trước hết tệ nạn xảy ra ở đâu nhiều nhất, không phải ở tại tỉnh lỵ hay thành phố, mà là chính nơi nó đang xảy ra, rồi dồn nổ lực triệt hạ và ngăn chặn.
- Không nên mập mờ về nạn buôn người và nạn mãi dâm, mà phải công khai, minh bạch. Mãi dâm tự nguyện “hành nghề”, còn buôn người là bị bắt buộc làm bán dâm.
5* Việt Nam bị tố cáo tiếp tay cho nạn buôn người
5.1. Lao nô ở Jordan
Ngày 24-1-2012, Ủy Ban Ngoại giao Hạ Viện HK đã tổ chức một buổi điều trần về việc vi phạm nhân quyền của CSVN. Nội dung bao gồm: nạn buôn người, đàn áp tôn giáo, công an VC xử dụng bạo lực, bắt bớ giam cầm những nhà dân chủ và những người biểu tình yêu nước…
Cô Vũ Phương Anh, nạn nhân của việc buôn người do nhà nước VC tổ chức dưới hình thức gọi là xuất khẩu lao động. Cô Phương Anh và 275 người VN được xuất khẩu qua Jordan làm việc như nô lệ và bị đàn áp, khủng bố.
Năm 2008, cô Phương Anh được công ty dịch vụ xuất khẩu hứa hẹn, làm việc 8 giờ/ngày, lãnh tiền 300USD/tháng. Cô được hướng dẫn cầm cố sổ đỏ (bằng khoáng đất) để vay 2,000 USD nạp vào để làm thủ tục xuất khẩu.
Khi đến Jordan thì mọi người bị thu giữ tất cả giấy tờ tùy thân, phải làm việc 16 giờ/ngày và lãnh tiền 1 đô la/ngày.
Hợp đồng 8 giờ biến thành 16 giờ, tiền lương 300USD trở thành 30USD. Trước sự lường gạt trắng trợn đó, công nhân VN cầu cứu với đại diện công ty và bộ LĐ/TB/XH nhưng vô vọng.
Cuối cùng, 276 người VN phản đối, thì công ty thuê cảnh sát Jordan đàn áp, đánh người, bỏ đói, cắt khẩu phần... Người đại diện công ty là Nguyễn Thu Hà dẫn cảnh sát Jordan và những bảo vệ vào tận phòng đánh đập công nhân, và sau trận đòn dã man, chị Ngọc thiệt mạng.
Cô Phương Anh tìm cách trốn thoát và được định cư ở HK, vì thế, mẹ cô ở VN bị hành hạ đủ điều.Trong bản tin của trang web Việt Báo ngày 4-7-2012, Liên Minh Bài Trừ Nô Lệ Mới (CAMSA=Coalition to Abolish Modern-day Slavery) do Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng làm Giám Đốc, đưa tin, mẹ của cô Vũ Phương Anh đã bị côn đồ CSVN đâm trọng thương. “Cho thấy CSVN trả thù tàn bạo thân nhân của những người làm chứng hồ sơ nhân quyền của nhà nước Hà Nội”.
Đặc sứ Mỹ phụ trách về việc buôn người, ông Mark Lagon trả lời phỏng vấn của đài Á Châu Tự Do (RFA), “Những công dân VN được xuất khẩu lao động, bị đàn áp, cưỡng bách lao động, bóc lột, vi phạm hợp đồng, là do những công ty nhà nước tuyển dụng, ký giao kèo và đưa họ đi.”
5.2. Lao nô Việt Nam ở Nga
Hồi tháng 8 năm 2009, báo chí Nga loan tin, tại thành phố Ivanteevka có một xưởng may “đen” may quần áo “nhái” (giả mạo) với 600 người VN. Công nhân VN bị bóc lột thậm tệ, bị nhốt dưới một khu vực ngầm, cách biệt với thế giới bên ngoài. Bị thu giữ tất cả giấy tờ tùy thân, phải làm việc từ 12 đến 14 giờ một ngày. 50, 60 người bị nhét vào một phòng, với những chiếc giường tầng.
Chủ nhiệm Ủy Ban Kinh Tế QH/VN, ông Hà Văn Hiền phát biểu: “Thực trạng khổ sai của hàng chục ngàn lao động VN ở Nga vẫn chưa được cải thiện”.
Bộ trưởng LĐ/TB/XH cho biết: “Bộ chỉ nắm được một số lao động ở châu Âu, còn ở Nga thì không có con số cụ thể.”
Đúng là CSVN trực tiếp buôn người. Họ xem việc xuất khẩu gạo, tôm cá và người lao động đều như nhau, đưa ra khỏi nước rồi, thì phủi tay.
6* Nổi kinh hoàng về nạn nô lệ tình dục trẻ em ở Campuchia
Ngôi làng Svay Pak nằm bên ngoài thủ đô Phnom Penh, nổi tiếng là nơi những bé gái được bán dâm một cách công khai cho khách nước ngoài, đang tìm kiếm ấu dâm. Một trong những đứa bé cho phóng viên CNN biết, là cô ở nhà chứa nầy từ khi chưa biết đọc.”Lúc đó, tôi chỉ 5, 6 tuổi. Người đàn ông đầu tiên nói với tôi rằng “Tao muốn quan hệ với mầy”, tôi không biết phải làm gì và không có ai giúp tôi”. Hàng chục bé gái trong làng nầy cũng trải qua những cơn ác mộng như thế.”
Cô cho biết, khi cô đang chơi bên ngoài, thì có một người đàn ông đến gần hỏi chuyện, gạ gẫm. Trong khi đó, một số bé gái bị chính cha mẹ chúng bán. Một số cha mẹ ở Đồng Bằng Sông Cửu Long, VN bị lừa, vì tin tưởng rằng con sẽ được làm việc nhẹ và có tiền. Những đứa bé bị nhốt trong một căn phòng tường dầy, không có cửa sổ, rộng khoảng 2m. Nhà thổ mà cô sống, chuyên nuôi những trẻ chưa tới tuổi dậy thì. Bọn trẻ thấy những người nước ngoài tới mua dâm.
“Lúc đầu, chúng nói chuyện với tôi rất nhẹ nhàng, nhưng khi chúng cưỡng hiếp tôi, thì chúng ra tay đánh đập tàn nhẫn”. Cô gái từng là nô lệ tình dục nầy nghẹn ngào trong nước mắt.
Hiện cô 18 tuổi và được giải thoát ra khỏi cuộc sống đau khổ đầy tủi nhục đó. Cách đây 3 năm, cô đã tìm thấy nơi trú ngụ an toàn, sau khi ông Don Brewster và vợ ông đến ngôi làng nầy để điều hành Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng cho các nô lệ tình dục trẻ em.
Ông Don Brewster đang làm việc cùng phái đoàn quốc tế Agape, ông cho biết: “Trong vài năm gần đây, làng Svay Pak có bề mặt thay đổi, tuy nhiên, việc thương mại tình dục trẻ em vẫn còn, mới ngày hôm qua thôi, tôi đã giải thoát cho một em bé 5 tuổi ở làng Svay Pak nầy”.
7* Kẻ bắt cóc và những nạn nhân độc đáo ở Trung Cộng
Ngày 25-9-2011, tờ nhật báo Southern Metropolis Daily đưa tin, một người đàn ông tên Lý Hạo, 34 tuổi, bắt cóc 6 cô gái, giam cầm trong 2 căn hầm bí mật dưới lòng đất, làm nô lệ tình dục cho hắn suốt hơn 2 năm. Hai người trong bọn họ bị giết chế, và chôn xác ở góc tường của 2 căn phòng.
Lý Hạo, một công nhân viên của thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, mua một nhà kho trong nội thành. Chính hắn đào hầm bí mật dưới lòng đất, diện tích 20m2. Khu nầy ở cách xa nhà hắn, nên vợ con không biết gì hết.
Hắn dụ dỗ bắt cóc các thiếu nữ tiếp viên trong các quán Karaoke để phục vụ tình dục bịnh hoạn của hắn.
Để cho những thiếu nữ không còn sức kháng cự, hắn cho họ ăn 2 ngày một lần. Sau một thời gian sống chung, 6 cô gái bắt đầu xô xát đánh nhau dữ dội để giành giật “người yêu”, xem ai là ngưòi được Lý đại ca yêu thương nhất. Kết quả có 2 người chết do ghen tương mà ra.
4 cô gái đồng ý ra ngoài bán dâm để cải thiện đời sống. Một hôm, một cô ra trình diện cảnh sát và tố cáo hắn.
Có điều đặc biệt là trong quá trình điều tra, công an thấy có điều bất thường, là họ cho biết “Lý đại ca chăm sóc chu đáo”, thậm chí có người còn nói tốt để gở tội cho hắn.
Phóng viên Hứa Kỳ Quang là người xuống tận 2 căn phòng dưới hầm trong lòng đất và làm phóng sự điều tra vụ việc, thì bị 2 nhân viên của thành ủy Lạc Dương tìm đến truy hỏi về các nguồn tin và đe dọa anh ký giả về việc “tiết lộ cơ mật quốc gia”. Sao mà kỳ lạ thế?
Thì ra, Lý Hạo đã từng đưa các thiếu nữ đến phục vụ tình dục cho các quan chức trong thành ủy Lạc Dương.
Trong vụ việc, từ kẻ bắt cóc, đến các nạn nhân và cả chính quyền Trung Cộng, thì thật đúng là những con người độc đáo, có lẻ chỉ có chế độ Công Sản ở nước nầy mới có mà thôi.
8* Cuốn nhật ký 3,000 ngày của một cô bé nô lệ tình dục lúc10 tuổi
Ngày 6-9-2010, cô Natascha Kampusch, 22 tuổi, ở Áo (Austria) vừa tiết lộ sự thật,từng bị gã bắt cóc đánh tới 200 lần trong một tuần lễ, suốt trong 8 năm. Ngần ấy năm, Natascha biến thành nô lệ tình dục trong căn hầm xi măng của gã đàn ông đó. Đó là “Nhật Ký 3 ngàn ngày bị bắt làm nô lệ tình dục từ lúc 10 tuổi”. Hợp đồng xuất bản nhật ký giá một triệu đô la.
“Cuộc sống đọa đày trong ngục tối của tôi: bị bỏ đói, đánh đập, chửi bới và phải lên giường với hắn ta…” đó là những dòng chữ mở đầu, kể về vụ bắt cóc gây chấn động thế giới, khi được phát hiện vào năm 2006.
Ngày 2-3-1998, bé gái người Áo, 10 tuổi bị bắt cóc trên đường đi học. Kẻ bắt cóc là Wolfgang Priklopil, một kỹ sư ngành thông tin, đã giam giữ Natascha trong hầm rượu suốt 8 năm trời. Cô kể: “Anh ta tóm lấy thắt lưng tôi và quẳng tôi vào chiếc xe đã mở cửa sẵn. Tôi biết, dù có kêu la thì cũng chẳng có ai nghe trong lúc đó. Tôi quằn quại trong nổi sợ hãi và kinh hoàng.”
Năm 12 tuổi
Hành vi của kẻ bắt cóc thay đổi rõ rệt, hắn bắt đầu đối xử với tôi bằng thái độ của một kẻ bẩn thỉu và đáng ghê tởm. Hắn đá vào chân tôi mỗi khi hắn đi ngang qua, và thụi những cú đấm vào đầu tôi. Hắn buộc tôi phải phục vụ nhu cầu tình dục của hắn, như là một nhiệm vụ hàng ngày.
Sau đó, Priklopil đưa tôi lên tầng trên để làm việc nhà. Tôi phải chà xát, đánh bóng nền gạch trong nhà bếp, nhưng dường như dưới con mắt của hắn, những tấm gạch không bao giờ sạch, cho nên hắn đá vào hông hoặc chân cẳng tôi, cho đến khi mọi thứ được bóng láng.
Hắn nổi trận lôi đình khi tôi phải khóc vì đau quá không chịu nổi. Hắn thộp cổ họng tôi, kéo đến bồn rửa chén, ấn đầu tôi xuống nước cho đến khi tôi ngộp thở sắp chết. Tôi nhớ rất rõ những âm thanh kêu răn rắc vang lên từ cột sống, khi bị hắn thụi vào đầu và cả thân hình mềm nhũng trượt té xuống nền nhà. Lúc đó, tôi chẳng còn cảm giác nào cả.
Năm 14 tuổi
Khi tôi 14 tuổi, tôi phải nằm ngủ dưới đất lần đầu tiên. Tôi cứng người vì sợ hải khi hắn nằm xuống bên cạnh và trói tay tôi với một sợi dây ny long.
Khi nghe hơi thở dồn dập của hắn phà vào cổ tôi, thân hình của hắn sập xuống đè nặng trên mình tôi. Tôi cố gắng cựa quậy nhưng không được, vì lưng bầm tím, thâm đen và rất đau đớn mỗi khi nằm ngửa. Hắn trói tay tôi như vậy hàng đêm mỗi khi nằm với hắn, hắn muốn kềm chế sự phản kháng của tôi.
Năm 15 tuổi
Năm 15 tuổi, tôi phải lên làm việc nhà ở tầng trên của hầm rượu. Hắn không bao giờ cho phép tôi nghỉ ngơi, buộc tôi phải đứng gần hắn khoảng một mét, không hơn không kém, nếu không, thì hắn nổi trận lôi đình, dần cho tôi một trận thập tử nhất sinh. Khi thấy tôi khóc, hắn lại nhốt tôi vào phòng tối không có một chút ánh sáng nào.
Bất cứ khi nào tôi nhắc đến cha mẹ thì hắn nổi điên “Tao là gia đình của mày. Tao là tất cả đối với mày. Mày không có quá khứ. Tao đã tạo ra mày”. Có lần hắn bảo: “Tao là vua, mày là nô lệ” Hắn bỏ đói để tôi không còn sức kháng cự.
Năm 16 tuổi
Năm 16 tuổi, khẩu phần của tôi giảm xuống đáng kể, chỉ bằng ¼ khẩu phần người lớn. Ăn sáng là sữa, trà và 2 muỗng ngũ cốc. Tôi chỉ còn 38 kí, tiều tụy trong nổi đau của mình. Tôi bị cạo trọc đầu. Khi tắm, nhìn thấy mình trong gương, thân hình trơ xương, tay chân, mặt mày đầy những vết bầm tím, má hóp, gương mặt hốc hác.
Từ đó, ban đầu, hắn buộc tôi chỉ mặc quần mà thôi, sau đó, khỏa thân hoàn toàn. Hắn cho rằng trong tình trạng đó, tôi không thể chạy ra đường kêu cứu. Hắn thích đánh vào những vết thương còn hở miệng trên thân thể tôi.
Cả một quảng đời bị đày đọa, tôi chỉ dám đánh lại hai lần vào bụng hắn, hắn hơi choáng váng, rồi sau đó, túm lấy tôi mà thẳng tay đánh đập cho đến khi tôi ngã quỵ mới thôi. Từ đó, bạo lực ngày càng gia tăng, thậm chí có tuần tôi bị đánh đập hơn 200 lần.
Tại sao trên thế gian nầy lại có con người nhẩn tâm, độc ác đến như thế?
Một hôm, tôi nghe thấy tên mình trên đài, cho rằng tôi đã biến mất mà không để lại dấu vết gì. Tôi muốn thét lên: “Tôi đang ở đây! Tôi còn sống!”
Tôi đã tự tử 3 lần, nhưng đều bị kịp thời ngăn chận.
ascha Kampusch may mắn trốn thoát ngày 23-8-2006 khi cô 18 tuổi, trong khi “con yêu râu xanh” đang rửa xe.
Khi tôi trốn thoát, Wolfgang Priklopil lao mình vào đoàn tàu, thân mình đứt làm 3 khúc.
Sau khi thoát khỏi căn hầm xi măng, Kampusch trở thành nhân vật của truyền thông, cô xuất hiện trên các đài truyền hình trên thế giới.
Cuốn sách Nhật ký ba ngàn ngày ra mắt đầu tiên ngày 13-9-2007 bằng tiếng Anh, cô kiếm được một triệu đô la.
9* Cô gái bị bắt cóc làm nô lệ tình dục suốt 18 năm
9.1. Nạn nhân bị bắt cóc
Ngày 15-10-2009, tạp chí People đăng trên trang bìa bức ảnh rạng rỡ của Jaycee Dugard, 29 tuổi, từng bị bắt cóc, giam cầm và làm nô lệ tình dục suốt 18 năm.
Jaycee Dugard đã bị Phillip Garrido bắt cóc năm cô 11 tuổi, phải sống 18 năm trong căn lều ở sau nhà hắn. Ngoài ra, cô còn có 2 đứa con gái với người bắt cóc, là Angel, 15 tuổi và Starlet, 11 tuổi.
Jaycee và 2 con gái được cứu thoát ngày 26-8-2009. Bức ảnh trên tạp chí People được nhiếp ảnh gia riêng của Dugard chụp, tên của nhà nhiếp ảnh không được tiết lộ. Tạp chí People cho biết, “Chúng tôi đã mua trước các bức ảnh, chúng tôi không muốn nói chi tiết về việc nầy”.
People công bố những bức ảnh và cho công chúng biết rõ những bí ẩn chung quanh câu chuyện Dugard bị bắt cóc, bị giam cầm làm nô lệ tình dục cũng như được giải cứu như thế nào.
9.2. Tự đúc đầu vào rọ
Phillip Garrido làm việc cho một nhà in. Hai năm trở lại đây, tự nhiên hắn cho biết mình có khả năng đặc biệt, là có thể nghe được tiếng nói của Chúa và các thiên thần.
Năm 2007, Garrido mở một trang web nhằm mục đích khuếch trương “môn phái” có tên là “Ham muốn của Chúa”. Hắn khoe khoang là trong đầu hắn đầy những tiếng nói của Chúa và những thiên thần. Trên trang web, hắn bịa ra những lời phát biểu của các độc giả gởi đến để ca ngợi hắn.
Thế rồi Garrido quyết định tổ chức một sự kiện tôn giáo, và hắn đến phát truyền đơn trong khuôn viên của trường đại học Berkeley, CA.
Hôm đó, Garrido và 2 con gái của Jaycee Dugard đến văn phòng của trường đại học, xin được tổ chức một sự kiện tôn giáo trong khuôn viên nhà trường.
Cảnh sát của trường Berkeley kiểm tra lý lịch của Garrido, thì phát hiện tên nầy đã từng bị tù về tội hiếp dâm. Cảnh sát điều tra được thông báo, nên đã triệu tập Garrido đến đồn cảnh sát. Thế là Phillip Garrido và vợ là Nancy cùng với Jaycee và 2 con đến trình diện cảnh sát.
Trong khi tách rời ra để thẩm vấn, thì tên tuổi Jaycee Dugard được phát hiện. Thế là Jaycee và 2 con được cứu thoát.
Phillip và Nancy bị bắt giam và hiện đang ngồi tù về tội bắt cóc và hàng loạt những cáo buộc về nhiều tội giết người trong vùng.
9.3. Sinh con năm 14 tuổi
Tháng 7 năm 2011, Jaycee Dugard lần đầu tiên cho biết cô bị giam suốt 18 năm, bị cưỡng hiếp, làm nô lệ tình dục, đã sinh con vào năm 14 tuổi, tại sân sau nhà của người bắt cóc.
Ba năm sau ngày bị bắt cóc lúc 11 tuổi, năm 1991, Jaycee hạ sinh đứa con gái đầu lòng, cha nó là Phillip Garrido, người đã bắt cóc cô. Cô bị nhốt trong phòng có khóa cẩn thận khi cô đau bụng đẻ. “Tôi không biết tôi sắp sanh. Tôi rất sợ hãi vì bị nhốt trong phòng có khóa.” Jaycee trả lời phỏng vấn của Diane Sawyer trên chương trình ABC News.
“Tôi không biết gì về Sex lúc 11 tuổi, khi bị Phillip và vợ hắn là Nancy Garrido bắt cóc hồi năm 1991, khi đang đứng đón xe bus của trường trước cửa nhà.
Vào ngày chủ nhật năm 1994, tôi mới 13 tuổi, cảm thấy bụng ngày càng lớn và nặng nề, nhưng tôi không biết lý do tại sao. Vợ chồng Garrido cho biết, đó là mang thai. Tôi được cho xem Video về việc mang thai và sanh đẻ, nhưng tôi rất lo sợ vì không có bác sĩ, và người đở đẻ chính là người đã bắt cóc tôi”. Đó là những lời của Jaycee trong cuốn hồi ký tựa đề “A Stolen life”. “Và cuối cùng, tôi thấy mặt con gái tôi. Đứa bé rất xinh đẹp, và tôi thấy không còn cô đơn nữa. Tôi có một con người thuộc về tôi. Năm 1997, một bé gái nữa ra đời.
Nhà giam biến thành một lớp học nhỏ để dạy con, với trình độ lớp 5 tiểu học của tôi.
Cùng với thời gian, tôi cương quyết tập chịu đựng, vượt qua những trận đòn chí tử, những vụ cưỡng hiếp để được sống sót.”, Jaycee tiết lộ với Diane Swayer trên ABC như thế.
“Trong suốt thời gian bị giam cầm, tôi luôn luôn nhớ đến mẹ tôi. Tôi muốn được ở bên cạnh, dựa đầu vào lòng mẹ để được che chở và thương yêu. Tôi khóc mỗi ngày, mỗi đêm, mong được trở về với mẹ, nhưng số phận của tôi nằm trong lòng bàn tay của kẻ độc ác, không còn tình người.
Tôi cũng mong cho mẹ tôi được kiên cường trước tình trạng bị mất con, không biết bà dã ra sao”.
Trong cuộc phỏng vấn, bà Terry Probyn, mẹ của Jasycee cho biết: “Tôi không bao giờ bỏ cuộc trong việc tìm kiếm đứa con thân yêu của mình. Tôi luôn chìm ngập trong nhớ thương và đau khổ của người mẹ.Tôi luôn nhớ đến việc hôn con gái trước khi đi ngủ, đi làm. Ám ảnh đó theo tôi suốt 18 năm qua.”
9.4. Chân tưóng của Phillip Garrido
Tên đầy đủ là Phillip Craig Garrido, sinh ngày 5-4-1959 tại Brentwood, Contra Costa, Cali. Cuộc sống không có gì đặc biệt, trưóc khi bị té xe môtô. Sống bằng nghề in ấn.
9.4.1. LSD đã giết con tôi
Manuel Garrido, 88 tuổi, cha của Phillip cho biết, hắn là đứa con ngoan, nhưng sau vụ té xe môtô lúc 16 tuổi, phải qua một cuộc giải phẩu ở đầu, tâm tính biến đổi hoàn toàn. Nó bắt đầu xử dụng LSD, một loại ma túy tổng hợp rất mạnh.
Phillip bộc lộ chân tướng là một con nghiện ma túy, thích dùng bạo lực để thỏa mãn ham muốn xác thịt.
Ngày 30-8-2009, lực lượng cảnh sát địa phương và liên bang mở cuộc khám xét hiện trường trong khu nhà của Phillip.
9.4.2. Tiền án của Phillip Garrido
Cảnh sát cho biết, Phillip bắt đầu xử dụng LSD từ năm 1968, thời điểm nầy hắn gây ra tội ác nghiêm trọng, đưa đến bản án 50 năm tù. Đó là, năm 1976, Phillip bắt cóc một thiếu nữ 25 tuổi ở bãi đậu xe South Lake Tahoe, còng tay nạn nhân, đem về một nhà kho hoang vắng để hãm hiếp trong nhiều ngày.
Phillip thú nhận với cảnh sát điều tra là hắn thích bắt cóc phụ nữ để hãm hiếp vì chỉ có cách đó hắn mới cảm thấy thỏa mãn nhục dục.
9.4.3. Hội chứng Stockholm
Trong khuôn viên trường đại học Berkeley, Phillip đi cùng một phụ nữ mang tên Allissa và 2 đứa con gái đến phát truyền đơn về việc tổ chức một buổi nói chuyện về tôn giáo. Allissa chính là Jaycee đã bị bắt cóc năm 1991.
Ông Carl Probyn, chồng sau của bà mẹ, tức là cha dượng của Jaycee cho rằng: “Jaycee có một quan hệ tình cảm khá khắn khít với Phillip. “Jaycee có những cảm cảm xúc mạnh với hắn, nó cảm thấy đó gần như một cuộc hôn nhân”.
Jaycee và 2 con chơi trong vườn, trong tầm nhìn của hàng xóm, nhưng không bao giờ kêu cứu với ai cả, mặc dù thường bị Phillip tấn công.
Hiện tại, Jaycee đang được kiểm tra tâm thần ở một địa điểm bí mật thuộc bắc Cali, dưới sự bảo vệ của FBI.
Một chuyên viên hàng đầu về bắt cóc của Mỹ, ông Clint Van Zandt cho biết: “Mối quan hệ tình cảm giữa nạn nhân bị bắt cóc với người bắt cóc được gọi là “Hội chứng Stockholm”, một kiểu quan hệ cảm xúc, mà trong thực tế là một kế hoạch chịu đựng để được sống sót. Ban đầu giả vờ hợp tác rồi sau đó quen dần, thành chấp nhận và ưng thuận, cũng giống như trường hợp của những tù binh làm việc cho kẻ địch vậy.
Hội chứng Stockholm bắt nguồn từ sự kiện xảy ra ở Stockholm, thủ đô của Thụy Điển vào năm 1973. Một tướng cướp tên Jan Erik Olson bắt 4 nhân viên ngân hàng làm con tin, bị cảnh sát bao vây 5 ngày, từ 23 đến 28-8-1973.
Trong khi cuộc thương thuyết giữa hai bên đang tiến hành, thì một cú điện thoại gây ngạc nhiên, đó là một con tin tên Kristin Enmark gọi phone yêu cầu cảnh sát hãy thả tên cướp. Sau đó, cảnh sát xịt hơi cay vào ngân hang, và cứu thoát các con tin.
Khi ra tòa, chính Kristin Enmark góp tiền mướn luật sư bào chữa cho “người yêu” là tên tướng cướp.
Trở lại vụ bắt cóc Jaycee làm nô lệ tình dục, kết thúc có hậu của thảm kịch nầy rất hiếm hoi, vì đa số những vụ bắt cóc trẻ em thường kết thúc rất bi thảm.
10* Kết
Tóm lại, phụ nữ và trẻ em Việt Nam bị bắt làm lao động cưỡng bức, làm nô lệ tình dục bắt nguồn từ tình trạng nghèo đói, không có công ăn việc làm. Nạn nhân buôn bán con người diễn ra dưới nhiều hình thức phức tạp, trong đó, hành động “đem con bỏ chợ” của chương trình xuất khẩu lao động của nhà nước CSVN, bị cho là tiếp tay với tệ nạn buôn người.
Muốn giải quyết tận gốc nạn buôn người ở VN thì phải cải thiện đời sống nhân dân, thực hiện công bằng xã hội và diệt trừ tham nhũng.
Nhưng điều quan trọng nhất là phải chấn hưng đạo đức dân tộc, đã bị suy đồi đến cùng cực dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản VN, đã làm cách mạng XHCN 58 năm ở miền Bắc và 37 năm ở miền Nam. Kết quả là thế hệ Hồ Chí Minh bệ rạc như thế đó mà người ta gọi là đã đến thời kỳ đồ đểu.
Tất cả những băng hoại xã hội không còn cơ hội để đổ thừa là do tàn dư của Mỹ Ngụy nữa, mà đảng CSVN phải gánh lấy trách nhiệm, nói cụ thể ra là Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Nông Đức Mạnh chính là những tội phạm phá hoại tan hoang đất nước về mọi mặt.
Một thực tế vô phương chối cãi.
Trúc Giang
Minnesota ngày 15-4-2012
dangnguoivietyeunguoiviet.org
https://sites.google.com/site/tochucnguoivietyeunguoiviet/
__._,_.___
THÁNG TƯ ĐEN LẠI VỀ...
Thanh Quang, phóng viên RFA
Tải xuống âm thanh
Giải Phóng Dân Tộc Như Thế Này Đây... Hôm nay là thời điểm kỷ niệm Biến Cố 30 tháng Tư năm 1975 đánh dấu ngày Sàigòn thất thủ về tay người CS.
AFP photo Hai thiếu nữ Việt Nam thương tiếc người thân của họ tại nghĩa trang quân đội Biên Hòa ngày 29 tháng tư năm 1975
Sau 37 năm Hàng chục ngàn thường dân cùng binh lính các quân chủng đang nổ lực tìm đường lánh nạn cộng sản “Tháng Tư về…” – tựa đề bài thơ của blogger Mẹ Nấm – khiến tác giả nhớ “Ngày còn thơ, Tháng Tư rợp trời sắc đỏ”, “chiếc khăn quàng đỏ siết chặt tuổi thiếu niên, làm sao thấy được mất mát của chiến tranh ?”, “Những tháng thơ ngày dại, quay cuồng trong cơn lũ giáo điều, cuốn trôi sự thật…”. Thế còn bây giờ, khi 30 tháng Tư lại về, tâm trạng của blogger Mẹ Nấm ra sao? Xin thưa, tác giả cảm nhận những “nỗi buồn”, “giọt nước mắt”, “ký ức hãi hùng”… Tháng Tư, Có máu của những người da vàng mũi tẹt nằm xuống chính bởi đồng bào mình… Tháng Tư, Có nỗi buồn của kẻ đi xa, những ký ức hãi hùng không bao giờ phai nhạt, Giọt nước mắt sau nhiều năm cô đọng, Nuốt vào tim, uất nghẹn hai tiếng... Quê Hương! Ôi Tháng Tư, Tháng ly tán của cả một dân tộc. Bao năm rồi thịt có liền da? Cây cầu xưa nay đã nối đôi bờ Trong ký ức vẫn không hề hàn gắn. Tháng Tư, Triệu người ăn mừng chiến thắng… Triệu người vẫn nặng lòng với những chuyến đi...
Qua bài “Tổ quốc là nhân dân” được blog Hoàng Quang và nhiều mạng nhật ký khác phổ biến, tác giả Nguyễn Quang Nhàn nhân ngày Biến Cố 30 tháng Tư đề cập tới “có hàng triệu người vui và có hàng triệu người buồn”, có hàng triệu người mừng đất nước hết chiến tranh thì cũng có hàng triệu người “ngơ ngác, hoảng loạn” để phải bỏ nước ra đi tìm tự do, dân chủ, quyền được làm người ở xứ lạ quê người. Ngày 30 tháng Tư trong nước lại “đập vào mắt, chọc vào tai” người dân những điệp khúc “giải phóng, chiến thắng”, “công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội là sự nghiệp cao cả”… Nhưng theo tác giả, hiện đã 37 năm kể từ biến cố 30 tháng Tư 1975, “lớp người ngày ấy” đã va chạm với thực tế “trần trụi của xã hội”, những lý tưởng, ước mơ chắc đã tan theo mây khói, những nỗi niềm vui, buồn, đắng cay, tủi nhục đã trôi nổi bọt bèo, đã vong thân, vong bản hay – nếu có lòng với quê hương – đang sống cùng nỗi đau của dân tộc. Và thực tại đất nước lại “bày ra”.
Họ thấy gì ? Tác giả mô tả: "Vẫn những mâu thuẫn nội tâm dân tộc đang giằng xé; nhiều thứ tha xen lẫn thù hận còn sâu lắng; nhiều khổ đau tiếp tục chất chồng; nhiều bất an vẫn tiếp tục trong cuộc sống xã hội hàng ngày! Công nhân - nền tảng của đảng độc quyền lãnh đạo - cứ tiếp tục đình công; nông dân - lực lượng chủ lực trong cách mạng “dân tộc, dân chủ, nhân dân” - trở thành dân oan, bị cướp nhà, cướp đất tiếp tục khiếu kiện, sống lây lất, tha hương; trí thức “phản biện” lại tiếp tục bị đưa ra tòa vì tin vào cái quyền tự do dân chủ được Hiến pháp quy định; biên cương, biển đảo vẫn luôn dậy sóng; anh em đồng chí cùng chung “tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, “bên này biên giới là nhà”, đất nước, nhân dân hàng ngày bị lộng giả chân chơi trò cướp giật … Xã hội lắm thứ loạn, nạn, cướp. Tham nhũng là quốc nạn không còn thuốc chữa…, băng hoại tâm hồn dân tộc đất nước…" Vẫn những mâu thuẫn nội tâm dân tộc đang giằng xé; nhiều thứ tha xen lẫn thù hận còn sâu lắng; nhiều khổ đau tiếp tục chất chồng; nhiều bất an vẫn tiếp tục trong cuộc sống xã hội hàng ngày!
Nguyễn Quang Nhàn
Khi viết “Về dân quyền và dân tộc nhân 30 tháng Tư” blogger Lê Quốc Quân lưu ý rằng “đất nước vẫn không ngừng động loạn, bất an. Hết cải tạo công thương là quá trình bỏ nước ra đi, sau đó là những năm bao cấp đói đến run người. Kể từ khi xa rời dần với Chủ nghĩa Xã hội, đất nước no bụng nhưng bỗng đói tâm hồn. Nhân phẩm nhiều người như bị xé ra làm đôi, chắp vá”.
Biến cố 30 tháng Tư khiến blogger Bùi Minh Quốc một dạo nào hồi tưởng, qua những dòng thơ: Tôi treo lên lá cờ máu Đau đáu hồn tôi Giờ này năm ấy Vẫn ngã xuống bao người Những người cuối trong trận cuối Cuộc chiến tranh dằng dặc mấy đời Nhưng rồi nhà thơ Bùi Minh Quốc mới nhận ra rằng đó chưa phải là trận cuối của cuộc chiến “dằng dặc mấy đời”, mà người dân Việt “vẫn ngã xuống bao người”, trong những năm 1978, 1979, 1988, ngã xuống tại vùng biên giới Tây-Nam, tại vùng biên giới phía Bắc Biển Đông, khi “đồng chí” lộ nguyên hình là lũ giặc, khi các “đồng chí’ không cho ai được nhắc tới. Và tác giả thấy xót xa – lẫn uất hận: Im lìm phố trưa Chợt nghe ục vào tai tiếng quát : “Này bà kia sao chưa treo cờ ?” Gã công an kinh ngạc Trố mắt nhìn bà hàng xóm giả lơ Tôi nhìn lên màu máu rực trên cờ Thấy người chết bật mồ đứng dậy. Đại nạn đất đai Ngày 30 tháng Tư cũng là sinh nhật của nhà văn Nguyễn Quang Lập, nhưng ông không lo “cái già xồng xộc nó thì theo sau”, mà lo cho quê hương, đất nước. Nhà văn nêu lên một loạt câu hỏi, rằng “sau 37 năm hòa bình thống nhất, 67 năm xây dựng CNXH, đất nước ta đang ở đâu?”, “Sự thật thế nào ?”.
Nhà văn Nguyễn Quang Lập, tức blogger Quê Choa, trích dẫn báo Người Lao Động mà lấy làm “ngao ngán”, vì “Theo Báo cáo phát triển Việt Nam 2009 của Ngân hàng Thế giới, thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam tụt hậu tới 51 năm so với Indonesia, 95 năm so với Thái Lan và 158 năm so với Singapore”. Rồi nhà văn bày tỏ nỗi “ngao ngán” này qua bài tựa đề “Hãy nói thật với nhau đi!”. Gần 3000 công an, bộ đội cưỡng chế đất ở Văn Giang hôm 24/4/2012. RFA files "Lại càng ngao ngán hơn khi thấy một loạt những cái nhất của Việt Nam ta. Đây là thống kê của báo lề phải nhé, chứ không lại bảo của lực lượng thù địch đang cố tình bôi nhọ chế độ ta. Nhưng tất cả những điều đó cũng không bì được với đại nạn đất đai ở nước ta." Sau 37 năm kể từ 30 tháng Tư năm 1975, “đại nạn đất đai” quả là ngày càng trầm trọng khi “bom nổ ở Tiên Lãng, Hải Phòng chưa dứt thì gạch đá, khói lửa, máu đổ ở Văn Giang, Hưng Yên đã dâng lên”. Chúng ta hãy nghe những vầng thơ của Thanh Thảo: 36 triệu đồng đền bù một sào đất 36 triệu đồng cho những kiếp tha hương có thể ngày mai từ Văn Giang lớp lớp sẽ lên đường vượt Trường Sơn làm “cà phê tặc” “đinh tặc” v…v…các thứ “tặc” sau 37 năm cháu con những người xưa vượt Trường Sơn giữ nước giờ mất đất mất quê mất tất chỉ còn Ecopark chỉ còn “không gian xanh” chỉ còn nước mắt Bài tựa đề “Đặt Mình Trong Vị Trí Người Dân Văn Giang” của nhà báo Huy Đức có đoạn cảnh báo: "Đừng nghĩ Đoàn Văn Vươn hay Văn Giang là đơn lẻ. Không nên coi một chính sách luôn giữ kỷ lục trên dưới 80% tổng số người khiếu kiện trong suốt hơn 20 năm qua là không có gì sai. Cho dù quyết tâm cưỡng chế 160 hộ dân ở Văn Giang có thể chỉ vì lợi ích của một số cá nhân; có thể sau thất bại trong vụ Đoàn Văn Vươn, Chính quyền muốn cứng rắn để dập tắt khát vọng đòi đất của những nông dân muốn noi gương anh Vươn. Thì, hình ảnh cuộc cưỡng chế hôm 24-4-2012 đã trở thành một vết nhơ trong lịch sử." Khi nhận xét về “Thực tiễn VN hôm nay”, blogger Lê Quốc Quân cũng không quên lưu ý về “những người nông dân vẫn còng lưng đi cấy” sau khi 37 năm đã trôi qua kể từ biến cố 30 tháng Tư 1975. Nhưng, LS Lê Quốc Quân nhận xét tiếp, “khi đang lam lũ, ngẩng mặt lên vuốt vội mồ hôi là lúc bà con thấy đất dưới chân mình trôi đi” vì nó bị giới quyền thế đỏ “cướp” đem bán cho những người khác với giá cao hơn gấp hàng ngàn lần. Vì vậy, vẫn còn đó anh Vươn tạo “bom” và bà con nông dân – như bà con Văn Giang – đem cuốc, xẻng, gậy gộc ra đồng giữ đất. Đừng nghĩ Đoàn Văn Vươn hay Văn Giang là đơn lẻ. Không nên coi một chính sách luôn giữ kỷ lục trên dưới 80% tổng số người khiếu kiện trong suốt hơn 20 năm qua là không có gì sai. Nhà báo Huy Đức Qua biến cố Văn Giang, blogger Thùy Linh đã chứng kiến cảnh “Đất Vỡ” khi “cả ngàn nông dân úp mặt vào Đất để lắng nghe lần cuối tiếng thì thầm từ lòng sâu, nơi hồn thiêng cha ông gởi vào đó bao đời và mai đây sẽ chìm dưới những căn hộ cao tầng sang trọng cho những kể lắm tiền nhiều chức”. Qua bài “Đất Vỡ” ấy, blogger Thuỳ Linh lưu ý rằng hiện giờ Làng Nước có rồi nhưng Đất lại bị cưỡng chiếm cho cuộc bán buôn kiếm chác của những kẻ chức quyền tham lam vô độ vô nhân. Tác giả bày tỏ nỗi buồn theo thân phận của những người bị mất dòng sửa Đất Mẹ: "Lửa đã cháy và máu đã đổ không phải từ ngoại xâm mà từ những người họ hay gọi là đồng chí. Ôi người dân quê tôi lam lũ nhiều đời sẽ còn bị bần cùng tới khi không còn nước mắt để khóc, không còn máu để chảy trong huyết quản. Ngày mai những thân phận người không còn được bú mớm dòng sữa Đất Mẹ sẽ vất vưởng ra thành phố lay lắt kiếm sống qua ngày. Những kiếp sống tàn đời không biết đến ấm no." Và tác giả không khỏi phẫn nộ, nhưng vẫn hy vọng ở ngày mai: "Đất đang vỡ như trái tim đang vỡ…Từng mảnh tim ứa máu rải khắp quê hương này…Và người ta đang lấy máu Đất để sơn phết những gương mặt Quỉ đang nhảy múa cuồng điên trong cơn khát tiền tài danh vọng. Đất đã vỡ như trái tim đã vỡ…Tan hoang…Thôi, hãy quay mặt đi đừng nhìn cơn điên loạn này mà phá hỏng mất tâm hồn. Ông bà cha mẹ cố giữ lấy cho con lòng tốt để đón chờ một tương lai sẽ phải đến…" Một đất nước tụt hậu Cảnh dân phòng trấn áp người biểu tình chống Trung Quốc ở TPHCM hôm 21/8/2011. AFP photo Qua bài “Viết cho Tháng Tư”, blogger Huỳnh Thục Vy lưu ý phương châm “cứu cánh biện minh cho phương tiện” của người CSVN, chiến dịch gây sợ hãi…, mở đường thực hiện những cuộc đẫm máu kinh hoàng mà nạn nhân là đa số thường dân, đưa hàng triệu thanh niên miền Bắc lao vào cuộc chiến như con thiêu thân, khiến cả một thế hệ bị lừa gạt vì không nhận chân được bản chất chế độ. Hậu quả là, theo blogger Huỳnh Thục Vỵ, “sự nghiệp giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước” của người CS đã “không khiến VN trở thành hùng mạnh hơn, dân tộc ta trở nên kiêu hãnh hơn”, mà biến miền Nam trước ngày gọi là “giải phóng” vốn cường thịnh hơn Hàn Quốc, đã cùng cả nước lẹt đẹt theo sau nhiều nước trong khu vực – và trên thế giới. Tác giả nêu lên nghi vấn rằng “Nếu ta lấy cứu cánh là sự phồn thịnh của quốc gia, là an sinh hạnh phúc, là tự do nhân phẩm của mỗi một người dân làm chuẩn thì liệu sự thống nhất ấy có nghĩa lý gì?”. Blogger Huỳnh Thục Vy nhận thấy “sự thống nhất, sự giải phóng đó mới đau đớn làm sao !” khi Hà Nội thực hiện “giải phóng Miền Nam” khỏi mối quan hệ đồng minh với Hoa Kỳ để cả nước trở thành chư hầu của TQ, để vết thương lòng của người dân vẫn hằn sâu, sự hoà hợp trong tình tự dân tộc vẫn vắng bóng, để hình thành sự chia cắt gay gắt giữa giới quyền thế tư bản đỏ cam phận tay sai phương Bắc với con dân yêu nước và hy sinh cho tự do, phẩm giá con người. Chúng ta hãy nghe tâm sự của Huỳnh Thục Vy qua “Viết Cho Tháng Tư: Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Blogger Huỳnh Thục Vy "Mỗi năm tháng Tư về, bao nhiêu lễ lạc, đình đám vẫn diễn ra bất chấp mối hoài niệm về quá khứ vẫn nặng trĩu trong lòng nhiều người Việt, bất chấp mối ưu tư về tương lai đất nước vẫn canh cánh trong lòng những người có tâm huyết với đất nước. Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư - xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý." __._,_.___ . __,_._,___
Thanh Quang, phóng viên RFA
Tải xuống âm thanh
Giải Phóng Dân Tộc Như Thế Này Đây... Hôm nay là thời điểm kỷ niệm Biến Cố 30 tháng Tư năm 1975 đánh dấu ngày Sàigòn thất thủ về tay người CS.
AFP photo Hai thiếu nữ Việt Nam thương tiếc người thân của họ tại nghĩa trang quân đội Biên Hòa ngày 29 tháng tư năm 1975
Sau 37 năm Hàng chục ngàn thường dân cùng binh lính các quân chủng đang nổ lực tìm đường lánh nạn cộng sản “Tháng Tư về…” – tựa đề bài thơ của blogger Mẹ Nấm – khiến tác giả nhớ “Ngày còn thơ, Tháng Tư rợp trời sắc đỏ”, “chiếc khăn quàng đỏ siết chặt tuổi thiếu niên, làm sao thấy được mất mát của chiến tranh ?”, “Những tháng thơ ngày dại, quay cuồng trong cơn lũ giáo điều, cuốn trôi sự thật…”. Thế còn bây giờ, khi 30 tháng Tư lại về, tâm trạng của blogger Mẹ Nấm ra sao? Xin thưa, tác giả cảm nhận những “nỗi buồn”, “giọt nước mắt”, “ký ức hãi hùng”… Tháng Tư, Có máu của những người da vàng mũi tẹt nằm xuống chính bởi đồng bào mình… Tháng Tư, Có nỗi buồn của kẻ đi xa, những ký ức hãi hùng không bao giờ phai nhạt, Giọt nước mắt sau nhiều năm cô đọng, Nuốt vào tim, uất nghẹn hai tiếng... Quê Hương! Ôi Tháng Tư, Tháng ly tán của cả một dân tộc. Bao năm rồi thịt có liền da? Cây cầu xưa nay đã nối đôi bờ Trong ký ức vẫn không hề hàn gắn. Tháng Tư, Triệu người ăn mừng chiến thắng… Triệu người vẫn nặng lòng với những chuyến đi...
Qua bài “Tổ quốc là nhân dân” được blog Hoàng Quang và nhiều mạng nhật ký khác phổ biến, tác giả Nguyễn Quang Nhàn nhân ngày Biến Cố 30 tháng Tư đề cập tới “có hàng triệu người vui và có hàng triệu người buồn”, có hàng triệu người mừng đất nước hết chiến tranh thì cũng có hàng triệu người “ngơ ngác, hoảng loạn” để phải bỏ nước ra đi tìm tự do, dân chủ, quyền được làm người ở xứ lạ quê người. Ngày 30 tháng Tư trong nước lại “đập vào mắt, chọc vào tai” người dân những điệp khúc “giải phóng, chiến thắng”, “công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội là sự nghiệp cao cả”… Nhưng theo tác giả, hiện đã 37 năm kể từ biến cố 30 tháng Tư 1975, “lớp người ngày ấy” đã va chạm với thực tế “trần trụi của xã hội”, những lý tưởng, ước mơ chắc đã tan theo mây khói, những nỗi niềm vui, buồn, đắng cay, tủi nhục đã trôi nổi bọt bèo, đã vong thân, vong bản hay – nếu có lòng với quê hương – đang sống cùng nỗi đau của dân tộc. Và thực tại đất nước lại “bày ra”.
Họ thấy gì ? Tác giả mô tả: "Vẫn những mâu thuẫn nội tâm dân tộc đang giằng xé; nhiều thứ tha xen lẫn thù hận còn sâu lắng; nhiều khổ đau tiếp tục chất chồng; nhiều bất an vẫn tiếp tục trong cuộc sống xã hội hàng ngày! Công nhân - nền tảng của đảng độc quyền lãnh đạo - cứ tiếp tục đình công; nông dân - lực lượng chủ lực trong cách mạng “dân tộc, dân chủ, nhân dân” - trở thành dân oan, bị cướp nhà, cướp đất tiếp tục khiếu kiện, sống lây lất, tha hương; trí thức “phản biện” lại tiếp tục bị đưa ra tòa vì tin vào cái quyền tự do dân chủ được Hiến pháp quy định; biên cương, biển đảo vẫn luôn dậy sóng; anh em đồng chí cùng chung “tổ quốc xã hội chủ nghĩa”, “bên này biên giới là nhà”, đất nước, nhân dân hàng ngày bị lộng giả chân chơi trò cướp giật … Xã hội lắm thứ loạn, nạn, cướp. Tham nhũng là quốc nạn không còn thuốc chữa…, băng hoại tâm hồn dân tộc đất nước…" Vẫn những mâu thuẫn nội tâm dân tộc đang giằng xé; nhiều thứ tha xen lẫn thù hận còn sâu lắng; nhiều khổ đau tiếp tục chất chồng; nhiều bất an vẫn tiếp tục trong cuộc sống xã hội hàng ngày!
Nguyễn Quang Nhàn
Khi viết “Về dân quyền và dân tộc nhân 30 tháng Tư” blogger Lê Quốc Quân lưu ý rằng “đất nước vẫn không ngừng động loạn, bất an. Hết cải tạo công thương là quá trình bỏ nước ra đi, sau đó là những năm bao cấp đói đến run người. Kể từ khi xa rời dần với Chủ nghĩa Xã hội, đất nước no bụng nhưng bỗng đói tâm hồn. Nhân phẩm nhiều người như bị xé ra làm đôi, chắp vá”.
Biến cố 30 tháng Tư khiến blogger Bùi Minh Quốc một dạo nào hồi tưởng, qua những dòng thơ: Tôi treo lên lá cờ máu Đau đáu hồn tôi Giờ này năm ấy Vẫn ngã xuống bao người Những người cuối trong trận cuối Cuộc chiến tranh dằng dặc mấy đời Nhưng rồi nhà thơ Bùi Minh Quốc mới nhận ra rằng đó chưa phải là trận cuối của cuộc chiến “dằng dặc mấy đời”, mà người dân Việt “vẫn ngã xuống bao người”, trong những năm 1978, 1979, 1988, ngã xuống tại vùng biên giới Tây-Nam, tại vùng biên giới phía Bắc Biển Đông, khi “đồng chí” lộ nguyên hình là lũ giặc, khi các “đồng chí’ không cho ai được nhắc tới. Và tác giả thấy xót xa – lẫn uất hận: Im lìm phố trưa Chợt nghe ục vào tai tiếng quát : “Này bà kia sao chưa treo cờ ?” Gã công an kinh ngạc Trố mắt nhìn bà hàng xóm giả lơ Tôi nhìn lên màu máu rực trên cờ Thấy người chết bật mồ đứng dậy. Đại nạn đất đai Ngày 30 tháng Tư cũng là sinh nhật của nhà văn Nguyễn Quang Lập, nhưng ông không lo “cái già xồng xộc nó thì theo sau”, mà lo cho quê hương, đất nước. Nhà văn nêu lên một loạt câu hỏi, rằng “sau 37 năm hòa bình thống nhất, 67 năm xây dựng CNXH, đất nước ta đang ở đâu?”, “Sự thật thế nào ?”.
Nhà văn Nguyễn Quang Lập, tức blogger Quê Choa, trích dẫn báo Người Lao Động mà lấy làm “ngao ngán”, vì “Theo Báo cáo phát triển Việt Nam 2009 của Ngân hàng Thế giới, thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam tụt hậu tới 51 năm so với Indonesia, 95 năm so với Thái Lan và 158 năm so với Singapore”. Rồi nhà văn bày tỏ nỗi “ngao ngán” này qua bài tựa đề “Hãy nói thật với nhau đi!”. Gần 3000 công an, bộ đội cưỡng chế đất ở Văn Giang hôm 24/4/2012. RFA files "Lại càng ngao ngán hơn khi thấy một loạt những cái nhất của Việt Nam ta. Đây là thống kê của báo lề phải nhé, chứ không lại bảo của lực lượng thù địch đang cố tình bôi nhọ chế độ ta. Nhưng tất cả những điều đó cũng không bì được với đại nạn đất đai ở nước ta." Sau 37 năm kể từ 30 tháng Tư năm 1975, “đại nạn đất đai” quả là ngày càng trầm trọng khi “bom nổ ở Tiên Lãng, Hải Phòng chưa dứt thì gạch đá, khói lửa, máu đổ ở Văn Giang, Hưng Yên đã dâng lên”. Chúng ta hãy nghe những vầng thơ của Thanh Thảo: 36 triệu đồng đền bù một sào đất 36 triệu đồng cho những kiếp tha hương có thể ngày mai từ Văn Giang lớp lớp sẽ lên đường vượt Trường Sơn làm “cà phê tặc” “đinh tặc” v…v…các thứ “tặc” sau 37 năm cháu con những người xưa vượt Trường Sơn giữ nước giờ mất đất mất quê mất tất chỉ còn Ecopark chỉ còn “không gian xanh” chỉ còn nước mắt Bài tựa đề “Đặt Mình Trong Vị Trí Người Dân Văn Giang” của nhà báo Huy Đức có đoạn cảnh báo: "Đừng nghĩ Đoàn Văn Vươn hay Văn Giang là đơn lẻ. Không nên coi một chính sách luôn giữ kỷ lục trên dưới 80% tổng số người khiếu kiện trong suốt hơn 20 năm qua là không có gì sai. Cho dù quyết tâm cưỡng chế 160 hộ dân ở Văn Giang có thể chỉ vì lợi ích của một số cá nhân; có thể sau thất bại trong vụ Đoàn Văn Vươn, Chính quyền muốn cứng rắn để dập tắt khát vọng đòi đất của những nông dân muốn noi gương anh Vươn. Thì, hình ảnh cuộc cưỡng chế hôm 24-4-2012 đã trở thành một vết nhơ trong lịch sử." Khi nhận xét về “Thực tiễn VN hôm nay”, blogger Lê Quốc Quân cũng không quên lưu ý về “những người nông dân vẫn còng lưng đi cấy” sau khi 37 năm đã trôi qua kể từ biến cố 30 tháng Tư 1975. Nhưng, LS Lê Quốc Quân nhận xét tiếp, “khi đang lam lũ, ngẩng mặt lên vuốt vội mồ hôi là lúc bà con thấy đất dưới chân mình trôi đi” vì nó bị giới quyền thế đỏ “cướp” đem bán cho những người khác với giá cao hơn gấp hàng ngàn lần. Vì vậy, vẫn còn đó anh Vươn tạo “bom” và bà con nông dân – như bà con Văn Giang – đem cuốc, xẻng, gậy gộc ra đồng giữ đất. Đừng nghĩ Đoàn Văn Vươn hay Văn Giang là đơn lẻ. Không nên coi một chính sách luôn giữ kỷ lục trên dưới 80% tổng số người khiếu kiện trong suốt hơn 20 năm qua là không có gì sai. Nhà báo Huy Đức Qua biến cố Văn Giang, blogger Thùy Linh đã chứng kiến cảnh “Đất Vỡ” khi “cả ngàn nông dân úp mặt vào Đất để lắng nghe lần cuối tiếng thì thầm từ lòng sâu, nơi hồn thiêng cha ông gởi vào đó bao đời và mai đây sẽ chìm dưới những căn hộ cao tầng sang trọng cho những kể lắm tiền nhiều chức”. Qua bài “Đất Vỡ” ấy, blogger Thuỳ Linh lưu ý rằng hiện giờ Làng Nước có rồi nhưng Đất lại bị cưỡng chiếm cho cuộc bán buôn kiếm chác của những kẻ chức quyền tham lam vô độ vô nhân. Tác giả bày tỏ nỗi buồn theo thân phận của những người bị mất dòng sửa Đất Mẹ: "Lửa đã cháy và máu đã đổ không phải từ ngoại xâm mà từ những người họ hay gọi là đồng chí. Ôi người dân quê tôi lam lũ nhiều đời sẽ còn bị bần cùng tới khi không còn nước mắt để khóc, không còn máu để chảy trong huyết quản. Ngày mai những thân phận người không còn được bú mớm dòng sữa Đất Mẹ sẽ vất vưởng ra thành phố lay lắt kiếm sống qua ngày. Những kiếp sống tàn đời không biết đến ấm no." Và tác giả không khỏi phẫn nộ, nhưng vẫn hy vọng ở ngày mai: "Đất đang vỡ như trái tim đang vỡ…Từng mảnh tim ứa máu rải khắp quê hương này…Và người ta đang lấy máu Đất để sơn phết những gương mặt Quỉ đang nhảy múa cuồng điên trong cơn khát tiền tài danh vọng. Đất đã vỡ như trái tim đã vỡ…Tan hoang…Thôi, hãy quay mặt đi đừng nhìn cơn điên loạn này mà phá hỏng mất tâm hồn. Ông bà cha mẹ cố giữ lấy cho con lòng tốt để đón chờ một tương lai sẽ phải đến…" Một đất nước tụt hậu Cảnh dân phòng trấn áp người biểu tình chống Trung Quốc ở TPHCM hôm 21/8/2011. AFP photo Qua bài “Viết cho Tháng Tư”, blogger Huỳnh Thục Vy lưu ý phương châm “cứu cánh biện minh cho phương tiện” của người CSVN, chiến dịch gây sợ hãi…, mở đường thực hiện những cuộc đẫm máu kinh hoàng mà nạn nhân là đa số thường dân, đưa hàng triệu thanh niên miền Bắc lao vào cuộc chiến như con thiêu thân, khiến cả một thế hệ bị lừa gạt vì không nhận chân được bản chất chế độ. Hậu quả là, theo blogger Huỳnh Thục Vỵ, “sự nghiệp giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước” của người CS đã “không khiến VN trở thành hùng mạnh hơn, dân tộc ta trở nên kiêu hãnh hơn”, mà biến miền Nam trước ngày gọi là “giải phóng” vốn cường thịnh hơn Hàn Quốc, đã cùng cả nước lẹt đẹt theo sau nhiều nước trong khu vực – và trên thế giới. Tác giả nêu lên nghi vấn rằng “Nếu ta lấy cứu cánh là sự phồn thịnh của quốc gia, là an sinh hạnh phúc, là tự do nhân phẩm của mỗi một người dân làm chuẩn thì liệu sự thống nhất ấy có nghĩa lý gì?”. Blogger Huỳnh Thục Vy nhận thấy “sự thống nhất, sự giải phóng đó mới đau đớn làm sao !” khi Hà Nội thực hiện “giải phóng Miền Nam” khỏi mối quan hệ đồng minh với Hoa Kỳ để cả nước trở thành chư hầu của TQ, để vết thương lòng của người dân vẫn hằn sâu, sự hoà hợp trong tình tự dân tộc vẫn vắng bóng, để hình thành sự chia cắt gay gắt giữa giới quyền thế tư bản đỏ cam phận tay sai phương Bắc với con dân yêu nước và hy sinh cho tự do, phẩm giá con người. Chúng ta hãy nghe tâm sự của Huỳnh Thục Vy qua “Viết Cho Tháng Tư: Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Blogger Huỳnh Thục Vy "Mỗi năm tháng Tư về, bao nhiêu lễ lạc, đình đám vẫn diễn ra bất chấp mối hoài niệm về quá khứ vẫn nặng trĩu trong lòng nhiều người Việt, bất chấp mối ưu tư về tương lai đất nước vẫn canh cánh trong lòng những người có tâm huyết với đất nước. Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư - xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý." __._,_.___ . __,_._,___
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)