Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR 2011


Trang nhà TỰ DO DÂN CHỦ NHÂN QUYỀN CHO QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM trân trọng kính chúc qúy Vị, Bạn Bè, và Đồng Hương được dồi dào sức khỏe, chân cứng đá mềm, mọi sự như ý và một tinh thần đoàn kết vững mạnh để cùng nhau dứt điểm tập đoàn bán nước Việt Gian Cộng Sản Việt Nam, ngõ hầu xây dựng một Việt Nam Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền sánh vai cùng cộng đồng nhân loại khắp năm châu.
TỰ DO - DÂN CHỦ - NHÂN QUYỀN
CHO QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM



Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

BẮC KINH - HÀNỘI CHUẨN BỊ BỊp MỸ


Kể từ khi Mỹ và Hà Nội thiết lập “bang giao” năm 1995 đến nay, “chính trị” của bọn Việt Gian Cộng sản hoàn toàn không có gì mới lạ hay thay đổi. Tập đoàn tham lam, gian ác, bịp bợm Cộng sản chúng vẫn con đường “Bác Đi” (bi đát) bi thảm một chiều. Đến ngày hôm nay Việt Gian Cộng sản Hà Nội đang ở trong cái thế không thể thoát nên chúng phải chết. Nếu chúng không biết cách thoát thân mà cứ chạy theo làm tay sai cho Trung Cộng hay “nghe lời” làm theo các quốc gia “chống Mỹ” khác, thì chắc chắn chúng sẽ chết hết, chết cùng một lúc. Nếu không tin chúng chờ một thời gian ngắn nửa thôi thì chúng sẽ rõ. Bài trước Vân Anh có theo ý của Cha, Anh chúng ta mà lập lại câu nói: “Nước Biển Bao Giờ Cũng Mặn” và ngày nay chắc chắn các đảng viên Cộng sản chẳng bao giờ còn có thể cứu được “đảng” nửa. Vậy thì nên nghĩ cách cứu lấy thân mình và gia đình mình là cách hay nhất.

Tập đoàn Việt Gian Cộng sản ngày nay dưới con mắt của các nhà lãnh đạo Tây phương, thì Hà Nội chỉ là một lũ chuyên đi lường gạt và lừa bịp chính người dân Việt chân chất, thật thà của họ. Chứ chưa bao giờ người ta thấy Hà Nội có thể “thành thật” với bất cứ ai, hay chúng đã làm bất cứ điều gì có lợi cho dân cho nước. Người Tây phương, nhất là những “Người Mỹ Chính Thực” họ không thể và không bao giờ chấp nhận sự dối trá. Cũng như vấn đề “chính trị” hiện nay thì tập đoàn Việt Gian Cộng sản lại ở vào vai trò một tên đầy tớ gian manh, ăn cắp, giảo quyệt, phản trắc, sớm đầu tối đánh, nói láo như ranh thì … không có “ông chủ” nào chịu chúng cho nổi. Cho dù “ông chủ” Bắc Kinh đi chăng nửa, thì Trung Cộng cũng đã “ngán” tên đầy tớ Hà Nội đến tận cổ, và “đã ngán” thì làm sao có thể “cưu mang” tên đầy tớ Hà Nội mãi cho được.
Trong khi hiện nay chính Trung Cộng cũng ở vào cái thế “tứ bề thọ địch”, cho dù Khổng Minh có sống lại chắc cũng không thể cứu được đảng Cộng sản Trung Cộng thoát khỏi Đại Họa kỳ này. Hiện nay và những ngày sắp tới người ta ước lượng chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào và Chiến Tranh cũng có thể xé tan nước Tàu ra thành nhiều quốc gia nhỏ nhưng thật sự được Tự Do và Độc Lập. Điều này tuy không nói ra nhưng các ông Tĩnh Trưởng ở khắp các tĩnh bang trên lục địa Trung Hoa bây giờ cũng đều mong muốn như vậy. Vì đây là lối đi duy nhất để trả họ về lại với văn hóa riêng của dân tộc họ, đã có tự ngàn xưa trước khi người Tàu Trung Cộng dùng sức mạnh của súng đạn để xâm lăng và tiêu diệt, đồng hóa họ như: Tây Tạng, Tân Cương, Hồi, Mãn Châu ..v.v..

Về Việt Nam thì trong giai đoạn kiến thiết đất nước tới đây (sau khi tiêu diệt xong bọn Việt Gian Cộng sản), những chuyên viên người Việt nào đang sống ở bất cứ nơi đâu, muốn làm việc cho chính phủ Việt Nam, thì những nhân sự đó phải có đủ tư cách, tài năng, đạo đức cũng như hiểu biết tổng quát và rộng rãi trong nhiều vấn đề. Chúng ta khác với Cộng sản là: trong hơn 60 năm qua bọn Cộng sản đã đưa tam đại bần cố nông lên cầm quyền ở Việt Nam để dễ dàng cướp bóc dân Việt. Sách lược của chúng là tập thể chỉ huy, nghi ngờ và báo cáo lẫn nhau, vì vậy nên không ai tin ai. Sự ngu dốt của bọn bần cố nông đã trở thành những tảng đá “vĩ đại” cản đường, và do họ kém hiểu biết nên họ không thể nói chuyện “chính trị đứng đắn” với bất kỳ một quốc gia Dân Chủ nào!.
Một giáo sư chính trị người Mỹ đã nói với người viết rằng: Trong hơn mấy mươi năm qua nước Việt Nam của các bạn dưới sự cai trị của Cộng sản, chúng tôi không thấy Việt Nam có một “chính trị gia” nào có đủ tầm vóc chính trị và viễn kiến để có thể nói chuyện “đứng đắn” với hàng Bộ Trưởng của Hoa Kỳ, (ông giáo sư này ngụ ý Cộng sản Hà Nội nói chuyện lưu manh và bịp bợm thì rất giỏi, chứ nói chuyện đứng đắn thì không có), Và theo tôi thì chẳng bao giờ có chuyện người Mỹ “bật đèn xanh” hay “đèn đỏ” gì cả. Vì có ai có đèn đâu để mà bật!. “Có Lý”. Theo Vân Anh thì: Với đất nước Việt Nam, người Việt nào muốn cứu lấy nước Việt phải có Trí Tuệ và sự hiểu biết Suốt Dọc hơn người. Người lãnh đạo bây giờ và trong tương lai phải có một viễn kiến chính trị sâu và rộng, phải có một kế sách lo cho đất nước ít nhất là hai trăm năm (200 năm) trở đi. Cho nên đã là người Việt Nam thì từ đời này sang đời kia họ đã lấy Lao Động và Sinh Sản để Lập Quốc (Rùa, Hạ tầng của Vật Chất). Họ đã lấy Văn Hóa và Đạo Đức để Dựng Nước (Rồng, Thượng tầng của Tư Tưởng). Nên sách có câu: “Rùa, Rồng gọt giũa dũa hoa thuần túy” là vậy (hoa thuần túy chứ không phải là “hoa Sen”), và niềm tin này đã nằm sâu trong tiềm thức người Việt Nam tự ngàn xưa cho đến ngày nay. Bọn Việt Gian Cộng sản từ tên Hồ Chí Minh trở xuống tên họ Nông bây giờ chúng chỉ giỏi bịp bợm chứ chúng không có và không đủ khả năng để ý thức, cũng như hiểu biết được yếu tố ở trên. Vì lẽ “đơn giản” đó cho nên chúng mới cam tâm đi làm Việt Gian tay sai, bán nước cho người là vậy!.
Với Trung Cộng và tình hình hiện nay, thì trong nội tình của họ đang rối như mớ bòng bong, thì thử hỏi làm sao Trung Cộng có thể cứu sống tên đày tớ gian manh Việt Gian Cộng sản thêm được nửa. Bắc Kinh lo thân còn chưa xong thì làm sao có thể cưu mang hay “cứu khổ” được cho ai?.
Những người có cái nhìn sâu xa hơn nữa, thì chúng ta thấy rằng Hà Nội và Bắc Kinh đã bị lộ tham vọng và kế hoạch đánh nhau với Mỹ và các nước đồng minh, cũng như các căn cứ phòng thủ quân sự đã bị “yếu tố” Trời làm hỏng. Đây là lý do chính Bắc Kinh bắt buộc phải bỏ rơi thằng đàn em Hà Nội để tự cứu lấy thân nước Tàu không biết có còn kịp hay không!. Đó là lý do để giải thích tại sao Phó Tham mưu Quân đội của Bắc Kinh là Mã Hiểu Thiên ngày hôm qua 9 tháng 12/2010 đã hấp tấp cầm đầu dẫn một phái đoàn quân sự sang “lạy Mỹ”.

Điểm đáng để cho chúng ta lưu ý là trước đó trong một bản tin được AFP đánh đi từ Bắc Kinh, có ra một thông báo là Trung Cộng không muốn tranh quyền “siêu cường” với Hoa Kỳ nửa (“China says does not want to “replace” U.S. as world power” (*). xin xem Link ở cuối bài), và “Trung Cộng chỉ muốn làm kinh tế” mà thôi. Nhưng trong “kinh tế” của người Đông phương, một khi nói đến thì tất nhiên kinh tế phải liên quan đến “Giáo Hóa”. Vậy chúng ta có thể đặt một câu hỏi với “đảng” Cộng sản Trung Cộng là: “các anh lấy gì để “giáo hóa”?!. Cả một kế sách lấy thịt đè người, Sô Vanh bành trướng, xâm lăng xâm thực thì các anh lấy gì để “giáo hóa”?, và nếu có thì các anh “giáo hóa” ai?!. Tốt nhất là các anh Trung Cộng nên “chấp nhận” để đi vào chiến tranh hơn là “qùy lụy” người khác để van xin “hòa bình”, và để rồi người khác có chấp nhận Cho Hòa Bình cho anh hay không!. chúng ta nên chờ xem. Nhưng Vân Anh nghĩ rằng: Không có Hòa Bình!.
Vậy nếu không có hòa bình thì tất nhiên mọi chuyện chính trị hiện nay phải được giải quyết bằng phương pháp Không Hòa Bình. Nói một cách ngắn gọn hơn là: “muốn có Hòa Bình thì phải có Chiến Tranh trước đã”.

Bài trước Vân Anh có nói đến “chiến tranh”, thì phải cần có “siêu” kỹ thuật, võ khí phải hiện đại, quân đội phải tinh nhuệ và quen với chiến trận để có thể trấn áp đối phương ngay từ đầu. Bắc Kinh từ năm 1950 đến năm 1978 mới có dịp “dạy cho tên đàn em Hà Nội một bài học” trong vòng mấy giờ đồng hồ ở biên giới Việt -Trung rồi rút êm. Cuộc chiến này người ta gọi Bắc Kinh là “đánh lén”, mà đã đánh lén thì đâu có thể gọi là “chiến tranh”. Như vậy là từ năm 1950 cho đến 2010, thì trong 60 năm qua “quân đội” của Trung Cộng chỉ là một quân đội chỉ để đi “diễn binh” (diễn hành) cho đẹp, cho xôm tụ mà thôi (đọc giả cứ xem Trung Cộng diễn binh thì rõ). Chứ thực chất bộ đội Trung Cộng có còn biết đánh trận nửa hay không? hay chỉ biết “đánh lén”. Nhưng Bắc Kinh “đánh lén” thằng “em” Hà Nội thì được, chứ Bắc Kinh đừng có dại mà đi “đánh lén” Hoa Kỳ, thì lại mang họa vào thân.

Ngày nay thì ai cũng biết là: chiến tranh bây giờ người ta xử dụng những loại võ khí cực độc như bom “Trung Hòa Tử” (gọi nôm na là bom nguyên tử không có chất phóng xạ), hay loại bom đánh “hủy diệt các loại sinh vật”, có nghĩa là khi sử dụng loại bom này thì các sinh vật trong một chu vi nhất định nào đó “tự nhiên” biến mất một cách bí mật. Tương tự như một loại “võ khí vi ba” (Microwave Weapon) có thể cho cả một rừng cây thông biến mất trong vòng chưa đầy 10 giây (sinh vật cho dù đứng ở bất cứ đâu trong phạm vi của Sóng “vi ba” phóng tới, sẽ bị “hấp chín” từ bên trong chín ra, với một sức nóng kinh hồn và sau đó thì bốc bụi rồi đến chu kỳ biến mất. Tất cả những giai đoạn nói trên chỉ xảy ra trong vòng 10 giây). Có lẽ vì hiểu “mơ màng” như vậy cho nên Trung Cộng không dám hùng hổ như vài tuần lễ trước đây nửa, và vội vã cho Phó Tư lệnh Mã Hiểu Thiên cấp tốc đi Mỹ để … “deal”. Nhưng chuyện đời cũng như “vận hội ngàn năm có một lần”, thì ai lại tha hay “thả hổ về rừng”, ai lại đi “nuôi ong tay áo” bao giờ.

Tiện đây Vân Anh cũng muốn nói thêm cho các “đồng chí” Hà Nội và Bắc Kinh hiểu thêm rằng: trong một bản tin gần đây được đánh đi từ Úc Châu cho biết là: “ông cựu Thủ tướng Chính phủ Nhật là ông Tsutomu Hata đã thừa nhận với giới báo chí rằng: “Nhật Bản quả thực có đủ năng lực để chế tạo vũ khí hạt nhân”. Đây là một câu nói “khiêm nhường” của ông cựu Thủ tướng Hata. Chứ thật ra Nhật Bản bắt đầu nghiên cứu năng lượng nguyên tử, năng lượng hạt nhân từ năm 1954, sau khi nước Nhật bị đánh bom nguyên tử và thua trận. Đến năm 1966, thì ngành công nghiệp điện hạt nhân của Nhật đang bước vào giai đoạn ứng dụng “nguyên tử” (Hà Nội và Bắc Kinh nhớ là năm 1966 nhé!). Năm 1972, các tàu (hàng) biển của Nhật đã được chạy bằng năng lượng hạt nhân. Tháng 12/1996, đã có hơn 600 đơn vị quân đội của Nhật cùng tiến hành nghiên cứu về năng lượng hạt nhân. Đồng thời cũng trong năm này đã có 51 bộ thiết bị điện đầu tiên chạy bằng năng lượng hạt nhân.

Hiện nay nếu xét về năng lực chế tạo điện hạt nhân thì Nhật đang đứng thứ 4 trên thế giới. Nhưng nếu nói về loại bom có sức công phá ghê gớm nhất địa cầu này thì có lẽ Nhật Bản đang đứng đầu. Ngày 19/7/1999, hai tàu chứa đầy nhiên liệu hạt nhân từ một hải cảng của Anh đã bí mật sang Nhật Bản. Và theo một thông tin được đưa ra sau đó thì: “số nhiêu liệu hạt nhân này đủ để chế tạo ra 60 quả bom nguyên tử”. (hay hơn nửa!). Đó là lý do trong một chuyến thăm gần đây của chuyên viên an ninh cao cấp Nga là: Đại tướng Vladimir Biluowus đã phát biểu: “Tôi tin rằng chỉ trong vòng vài năm nữa, Nhật Bản sẽ trở thành một quốc gia có thể sản xuất vũ khí nguyên tử một cách xuất sắc”. (nên nhớ là ông Tướng Nga chuyên đánh nhau này nói: Xuất Sắc).

Tóm lại là “cuộc quyết đấu thư hùng” này sẽ nghiêng về bên nào có võ khí cũng như kỹ thuật siêu đẳng thật sự. Những loại bom nào có “sức phá vạn lần hơn trái phá”, thì phần thắng sẽ nghiêng về bên ấy. Trung Cộng đã bị “gài bẩy” để phải làm ra vật chất cung phụng cho khối Tây Phương và lại phải khổ công “Tranh Hùng” với khối Tây phương nửa. Còn Tây Phương thì chỉ ngồi không tiêu thụ sản phẩm do Trung Cộng làm ra và nghiên cứu phương pháp, cũng như chế tạo các loại võ khí chuyên về đánh nhau, thì thử hỏi làm sao Trung Cộng có thể chiến thắng họ được!. Đúng là không có cái dại nào bằng cái dại nào!.
Nếu ngày nay buộc phải “tranh hùng” với nhau, thì tiếc thay với lối kỹ thuật “ăn cắp” lạng quạng của thời thập niên 80’s, thì liệu Trung Cộng có đủ khả năng để “chiến thắng” Hoa Kỳ hay Nhật Bản không?. Và ai ai cũng biết rõ rằng: cái gọi là “nguyên tử” của Trung Cộng ngày nay, đã được Hoa Kỳ giúp cho kỹ thuật “cổ lỗ sỉ” cũng như nguyên liệu để chế tạo (bom) từ mấy chục năm về trước, với “bom nguyên tử” hiện nay thì liệu Trung Cộng có đủ sức để “chiến thắng “Ấn Độ” hay chưa!. chứ phương chi nói đến Nhật, Mỹ hay cả hai đồng minh Mỹ, Nhật cộng lại.

Bạn đọc nào nếu quan sát kỹ tình hình thế giới gần đây thì có lẽ quý bạn đọc không quên chuyện Bắc Hàn đã bắn “vài quả” phi đạn Taepodong II bay qua bầu trời nước Nhật vào ngày 13 tháng 3 năm 2009. Nhưng Nhật chỉ làm bộ la lối cũng như “cảnh báo” mà không thèm để ý gì đến Bắc Hàn. Trong thời gian đó thì ít có ai hiểu rằng Nhật Bản đã có hàng loạt bom Nguyên tử có sức tàn phá ghê gớm như vừa nên lên ở trên. Các chuyên viên về võ khí nguyên tử thế giới họ cũng ước lượng rằng: “chỉ cần 1 quả bom hiện nay (Nhật Bản có) thôi, nếu đánh thì xem như Bắc Hàn sẽ xóa tên trên bản đồ của thế giới. Không biết hiện nay khi biết được chuyện Nhật Bản đã thủ đắc khoảng 60 quả bom (hay hơn nửa) có sức tàn phá ghê gớm này, thì Bắc Hàn có lẽ câm như hến cũng phải.
(Ở đây cũng mở một dấu ngoặc để bạn đọc hiểu rõ là Bắc và Nam Hàn hoàn toàn khác xa với Bắc và Nam Việt Nam ngày trước. Nam Hàn từ trước đến nay họ có một bộ gọi là: “Bộ Thống Nhất Nam, Bắc Hàn”. Hiện nay bộ trưởng Bộ Thống Nhất Nam Hàn là ông Hyun In Taek hôm thứ Tư 8 tháng 12/ 2010 đã tuyên bố rằng: “Nam Hàn đang chuẩn bị thống nhất đất nước đối với Bắc Hàn là một nhiệm vụ cấp bách nhất trong lúc này”. Và ông Hyun còn cho biết thêm về việc thống nhất hai miền Nam, Bắc rằng: “năm nay sẽ được coi là năm bước ngoặc trên vấn đề Bán đảo Triều Tiên”. Và Bắc Hàn sau lời tuyên bố của ông Hyun In Taek thì cũng đáp trả rằng: “Bình Nhưỡng nhấn mạnh việc thống nhất Bán đảo Triều Tiên cần được thực hiện bằng biện pháp hòa bình”. Nói một cách khác là: con “Sỉ” Bắc Hàn sẽ bỏ cuộc và bỏ chạy ra nước ngoài trong yên lặng (hòa bình) với sự đồng ý của Nam Hàn và các quốc gia đồng minh (của Nam Hàn?!).

Bắc Hàn sẽ bán cái tất cả lại cho Nam Hàn, chứ Bắc Hàn không dại để làm tay sai, làm “Hàn Gian”, làm công không, hoặc chết thế cho Bắc Kinh một khi chiến tranh xảy ra ở vùng Á Châu kỳ này. Từ trước đến nay nhiều người thường nghĩ Kim Chính Nhật tưởng như một tên hơi “điên điên”, nhưng thật sự không phải như vậy. Vì họ Kim khôn ngoan hơn bọn Việt Gian Cộng sản ở Ba Đình hiện nay rất nhiều. Đây có lẽ cũng do cái công của ông Bill Clinton và bà Madeleine Albright đã “bắt cầu” cho họ Kim có công kéo dân Đại Hàn ra khỏi cuộc chiến tranh kỳ này. Họ Kim tuy vậy nhưng dám bỏ cái ta “dơ dáy, bẩn thỉu” của mình mà nghĩ đến hàng triệu sinh mạng của người dân Đại Hàn. Dù chưa có thật!, nhưng người ta cũng có nhiều hy vọng qua lời nói của giới cầm quyền Bắc Hàn: (“Bình Nhưỡng nhấn mạnh việc thống nhất Bán đảo Triều Tiên cần được thực hiện bằng biện pháp hòa bình”.)

Vậy Hà Nội? Hà Nội phải làm gì để tiếc kiệm máu và xương của người dân Việt Nam nếu cuộc chiến diễn ra trong một ngày rất gần đây?!. Thiết nghĩ! đã là người Việt Nam dù ở chế độ nào cũng phải biết Thời, hiểu Thế để lo cho phúc lợi của người dân, tương lai của dân tộc Việt được mãi trường tồn. Cho nên Muôn Chế Độ Cũng Chỉ Là Cái Áo, Nếu Không Hợp Thời Thì Phải Thay Đổi. Vậy Hà Nội có dám hy sinh cái “danh” (dù là cái danh “Việt Gian bán nước”), để lo cho dân, cho nước hay không??? Hà Nội rồi đây sẽ phải chịu hết trách nhiệm với dân tộc nếu họ không biết hối cãi mà quay về đường ngay nẻo chính. Mỗi đảng viên và gia đình của họ sẽ phải ra trước tòa án quốc dân, để trả lời những việc họ đã làm trong nhiều năm qua nếu họ không biết đoái công chuộc lỗi. Câu nói “Nước Biển Bao Giờ Cũng Mặn” là đây. Đất nước Việt Nam chúng ta không thể để cho Trung Cộng dùng nơi này làm bãi chiến trường để “so tài” với Hoa Kỳ và các nước đồng minh của Mỹ. Không khéo thì thời gian tới đây máu người dân Việt Nam sẽ chảy chan hòa mặt đất, vì các loại bom đạn có sức tàn phá khủng khiếp trong thời đại siêu kỹ thuật hiện nay.

Cuộc “tranh hùng” kỳ này nếu Trung Cộng thắng, thì Hà Nội cũng phải bị diệt. Vì Trung Cộng cũng sẽ không bao giờ tha cho các cán bộ Cộng sản người “Việt” nào. Nhóm Cộng sản miền Nam hiện nay đâu rồi?! Các anh đã nghĩ gì? Các anh có Đau không?. Hà Nội và Bắc Kinh chỉ cho những người như Nguyễn Văn Linh hiện nay ở đâu? Ai đã giết Nguyễn Văn Linh, Phạm Hùng, Lê Mai bằng Độc Dược?. Nếu Hà Nội và Bắc Kinh không trả lời thì Lê Đức Anh có trả lời cho không? Lê Khả Phiêu có biết không?. Nếu Trung Cộng thua thì liệu Hà Nội có đặt câu hỏi cho chính mình rằng: Ai sẽ là người đứng ra để dựng lại nước Việt Nam đã tan hoang, tan nát. Tất cả các cán bộ của Hà Nội hiện nay có bao giờ tìm hiểu hoặc đặt ra câu hỏi này không?. Nếu chưa thì có bao giờ các “đồng chí” cố tình tìm hiểu hay không?. Lịch sử là sự tái diễn cả, không có đức Vua Lê Lợi thì làm sao muôn dân thoát khỏi ách nô lệ diệt chủng của nhà Minh?!. Phải thắng được giặc Minh thì đất nước mới có độc lập. Hiện nay những người cầm quyền trong nước Việt Nam có bao giờ nghĩ đến chuyện “Bỉ Thời Thử Thời” (thời thay thế Đổi) hay không?.

Thế giới hiện nay đang chuyển mình để đi sang một chu kỳ khác “huy hoàng” hơn. Nhưng đa số cán bộ Cộng sản thì có lẽ chẳng bao giờ hiểu được như vậy và họ không chịu hiểu như vậy. Họ chỉ nghĩ đơn giản là sau khi cầm quyền và vơ vét thật nhiều tiền, thì họ phải tẩu tán tài sản của họ ra nước ngoài để cất giữ bằng cách “đầu tư” (một cách rửa tiền nhanh nhất), ra nước ngoài, để rồi sau đó thì cho con, cháu của họ và cuối cùng là chính bản thân gia đình họ sẽ bỏ chạy ra nước ngoài là xong, là hết chuyện. Họ “đầu tư” rồi tẩu thoát đến độ chính tên Phạm Quang Nghị “bí thư thành ủy” Hà Nội đã nêu ra câu hỏi trước hội đồng nhân dân thành phố vào ngày 7 tháng 12 vừa qua rằng: “các cấp, các ngành ở các tỉnh, huyện đã tổ chức rầm rộ (trốn) đi nước ngoài nhiều như thế, thì lấy ai sẽ làm công việc trong nước?”.

Một nguồn tin khác nửa từ Bộ Công An Hà Nội “rỉ tai” trong giới công an cho biết rằng: “trong những ngày tháng tới, trong nước sẽ có một cuộc biến động rất lớn, có thể làm thay đổi toàn diện vấn đề chính trị, xã hội”, (bạn đọc chú ý là tin “rỉ tai” này từ bộ Công An, chứ không phải là tin đồn vô căn cứ). Như vậy dựa theo các bản tin “đồn” này, ta thấy các cán bộ đảng viên trung cấp hay thấp hơn nửa của “nhà nước” Hà Nội, có lẽ đã biết chuyện Việt Nam sẽ có một cuộc “biến động” (ngụ ý chiến tranh hay cách mạng bạo lực lật đổ Việt Gian Cộng sản), cho nên chúng mới “phải đi nước ngoài” để “đầu tư” làm việc, đến độ một đảng viên cao cấp như Nghị cũng phải cảnh cáo “bộ ngoại giao và công an” là: “đi nước ngoài nhiều như thế thì lấy ai sẽ làm công việc trong nước?”. Ý của Nghị muốn nói là số cán bộ Cộng sản giầu có muốn chạy trốn sang Mỹ để định cư, hoặc an nhàn ăn hưởng của cải chúng đã ăn cướp, thì lại càng mơ hồ, xa vời hơn nữa. Vì tương lai các “đồng chí” cũng sẽ bị dẫn độ về Việt Nam thế thôi. Hiện nay các nước Tây phương họ chưa làm vì chưa đúng lúc để làm Đồng Loạt, nhưng họ đã tạo ra các “tiền lệ” để chuẩn bị cho tương lai của thời “hậu chiến” rồi. Hết chiến tranh thì các anh tội phạm hình sự lấy tư cách gì để xin “tị nạn chính trị” nhỉ?!

Tình hình hiện nay nhiều chuyện “tai nạn bất ngờ” có thể khiến cho các diễn biến “chính trị” sẽ thay đổi thật nhanh và rất có lợi cho các quốc gia Tự Do Dân Chủ rất nhiều và đồng thời cũng rất có lợi cho dân tộc Việt Nam. Thì vấn đề còn lại là tiêu diệt đám chóp bu mấy trăm tên Việt Gian Cộng sản (Xin nhớ là đám chóp bu mấy trăm tên Việt Gian Cộng sản), sẽ rất dễ dàng và trong một thời gian thật ngắn. Lúc đó vấn đề “Ai?” là người sẽ thay thế bọn Việt Gian Cộng sản phải đặt ra.
Về yếu tố sức mạnh dân tộc thì là vấn đề sử dụng sức mạnh của toàn dân Việt Nam. Yếu tố đầu tiên là vấn đề sử dụng sức mạnh để tiêu diệt bọn tay sai Việt Gian Cộng sản. Sức mạnh này đã được hun đúc bằng lửa căm thù Cộng sản mỗi ngày mỗi tăng thêm, từ hơn 65 năm qua. Nhưng có một điều lạ lùng là không ai dám nhắc nhở đến sức mạnh vô địch này. Vì đó là một sức mạnh không mấy người biết và không thể kiểm soát hay điều khiển bằng những thủ đoạn gian trá, bằng lừa bịp theo kiểu mị dân thông thường.
Vân Anh

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

SỰ DẪY CHẾT CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIệT NAM


Sự Dẫy Chết Của Đảng Cộng Sản Việt Nam

Tác Giả : Chu Tất Tiến

Thứ Ba, 28 Tháng 9 Năm 2010

Chế độ dã man, tàn ác, bán nước như thế hiện đang dẫy chết qua những hành động đầy thú tính của họ.

Những người bắt rắn, bắt trăn và các giống bò sát khác đều có kinh nghiệm là trước khi bị đập chết, những con vật này quẫy rất mạnh và lần quẫy ấy là lần tất cả sức mạnh được tập trung để sau đó là không còn cử động gì nữa. Con giun khi bị móc lên khỏi đất để bị cắm vào lưỡi câu thì cũng vùng vẫy mãnh liệt. Với con người, một ác nhân hay một chế độ ác độc trước khi chết cũng thế, nhưng xen lẫn với những cố gắng tuyệt vọng, ác nhân hay chế độ ác độc thường làm những hành động cực kỳ phi lý. Ngoài ra, thực tế lịch sử còn cho thấy có một chỉ dấu chung cho thấy các chế độ “cùng hung cực ác” này là sự non yểu của chúng. Các chế độ bạo quyền thường không thọ lâu dài, so với tuổi thọ của thế giới hay của một quốc gia. Hãy điểm qua vài khuôn mặt đại diện cho các chế độ “cùng hung cực ác” như sau:

-Nero, Đại Hoàng đế của Đế Quốc Roma, chỉ sống huy hoàng có 14 năm, từ năm 54 đến 68 sau Công Nguyên. Trước khi chết, ông ta đã làm rất nhiều việc kinh thiên động địa, giết người hàng loạt, tiêu hủy nhiều quốc gia, lãnh thổ. Việc ác độc nhất mà ông ta làm là giết anh và giết luôn cả mẹ. Để xây dựng thành La mã mới, ông ra lệnh đốt thành Rome rồi trong đám lửa cháy hừng hực, trong mùi khét của hàng vạn thây người, ông mặc áo của nghệ sĩ trình diễn, đứng trên bao lơn mênh mông của mình, gẩy thất huyền cầm (lyre), và hát. Sau những biến cố này, ông bị toàn thể Nghị Viện tuyên bố án tử. Ông chạy trốn, nhưng khi biết không thể thoát, ông trở về hoàng cung, tự cầm dao nhỏ đâm vào cổ mình.

-Tần Thủy Hoàng, một bạo chúa của Trung Hoa, người đã gồm thâu 6 nước vào trong tay, biến lục quốc thành một nước Trung Hoa vĩ đại.Nhưng thiên hạ chỉ nhớ đến ông như một ác nhân, kẻ giết mẹ và người tình của mẹ. Những việc ác kinh dị của ông là phí cả triệu người để xây Vạn Lý Trường Thành, đốt sách, chôn học trò. Số nhà nho bị chôn sống riêng ở Hàm Dương là 460 người. Sau đó, vì các nhà nho đông quá, ông ra lệnh đem đầy ra ngoài biển, ra các đảo hoang cho chết dần. Hành vi ác độc cuối cùng này đẩy ông tới chỗ chết. Ông chỉ sống được 49 năm, từ 259 đến 210 trước Công Nguyên.

-Một ác nhân khác mà chúng ta vẫn thường nghe nhắc đến là Hitler. Ông ta chỉ thống lãnh thiên hạ có 12 năm, từ 1933 đến 1945. Năm 1933, Hitler được phong làm Chancellor tức là Thủ Tướng nước Đức, đồng thời cũng là Fuhrer, nghĩa là người đứng đầu quốc gia. Những việc ác mà Hitler thực hiện thì không thể kể hết được trong một số trang sách cũng như qua nhiều tiếng đồng hồ diễn giải, chỉ có thể nói được là trước khi ông ta dẫy chết, Hitler đã quay lại giết chính những đồng chí của mình, bằng cách xử treo cổ và xử bắn hàng loạt. Những hành động ác độc cuối cùng này đã đẩy Hitler đến chỗ bị các đồng chí bỏ rơi. Khi Hitler tự bắn vào đầu mình và người yêu của mình năm 1945, thì bên cạnh ông ta chỉ còn vài người thân tín, sau đó tất cả cũng bị treo cổ bởi Nga và quân Đồng Minh.

-Còn Joseph Staline, sau khi Lênin chết năm 1924, đã leo lên được đến chỗ uy quyền tột đỉnh rồi chỉ sống được đến 1953. Với chức vụ Tổng Bí Thư của Đảng Cộng Sản của Hội Đồng Trung Ương Liên Bang Sô Viết, Staline đã ra lệnh giết và thủ tiêu gần 10 triệu người trong các nước Cộng Sản. Việc ác cuối cùng của tên đồ tể khát máu này là dựng nên vụ “Kế Hoạch của các bác sĩ” (Doctors’ plot) và cho rằng người Do Thái đang chuẩn bị âm mưu tấn công các sĩ quan Sô Viết, để ra lệnh cho lưu đầy toàn bộ dân Do Thái vào các trại tập trung. Staline nói rằng “mọi thằng Do Thái đều là gián điệp”, để thực hiện chiến dịch tiêu diệt người Do Thái này. Rất may, là Staline đã bị đầu độc chết bởi chính đồng chí của mình, Beria, trùm an ninh sô viết. Ngay sau khi Staline chết, Beria đứng và nhổ bọt vào thi thể của tên đồ tể này.

-Về các chế độ bạo quyền, chúng ta thấy rằng Ba Lan đỏ, khi ấy bị cai trị bởi Yaruzelski, một tên Cộng Sản khát máu nhưng nhu nhược, bất nhất. Hàng triệu người bị thủ tiêu, giam cầm trong các trại lao động khổ sai. Nhưng cũng vì sự nhu nhược của hắn mà Lech Walesa, một công nhân trí thức đầy nhiệt huyết đã thành lập được tổ chức phong trào Liên kết (Solidarity), từ 1981, để kết hợp các công nhân. Thoạt tiên, Jaruzelski cố gắng dập tắt phong trào này và buộc họ phải trốn lánh. Nhưng dưới sự hỗ trợ của Vatican, phong trào đã bộc phát trở lại. Cùng với các cuộc cải tổ Perestroika và Glasnost ở Nga Sô khởi đi từ 1984, phong trào Liên Kết của Ba Lan đã buộc nhà cầm quyền cộng sản phải ký một bản nhân nhượng ngày 9 tháng 2 năm 1989 đồng ý tổ chức một Hội Nghị Liên Kết công nhân và nhà cầm quyền. Từ đó, chế độ Cộng Sản Ba Lan cáo chung. Ảnh hưởng của việc Ba Lan tự do, Hungary cũng phải thay đổi. Vào tháng 8 năm 1989, Hungary mở cửa bức rào sắt với Áo. Lợi dụng sự mở cửa này, dân Đông Bá Linh đã trốn qua Áo băng qua Hungary hàng chục ngàn người.

-Sự kiện này tiếp theo sự kiện kia, Erich Honecker, thủ lãnh của Đông Bá Linh phải từ chức vào 18 tháng 10 năm 1989. Vào lúc 6 giờ 53 chiều ngày 9 tháng 11 năm 1989, một nhân vật thủ lãnh của Đông Bá Linh trả lời một cuộc họp báo về vấn đề cho phép đi qua biên giới Tây Bá Linh, ông ta trả lời ngập ngừng: “Vâng, như tôi thấy, có hiệu lực ngay bây giờ.” Thế là, lập tức hàng chục ngàn người Đông Bá Linh tràn ra đường, đập phá tan tành bức tường ngăn cách Đông và Tây Bá Linh, mở đầu cho giai đoạn mới, chấm dứt chế độ bạo tàn Cộng Sản tại nước Đức.

-Về nước Cộng Sản Nga Sô, sau khi chính sách Perestroika và Glanost của Gorbachev chưa thành công hoàn toàn, một cuộc đảo chính của phe hữu và lãnh tụ của KGB nổ ra tại Moscow. Lúc ấy, năm 1991, Gorbachev đang đi nghỉ mát tại Crimea. Boris Yeltsin lợi dụng cơ hội, nhẩy ra nắm chính quyền. Và, từ đó, xã hội Nga Sô mới thực sự thay đổi.

-Cuối cùng là Hồ Chí Minh, thủ phạm gây chiến tranh Nam Bắc, kẻ đã ra lệnh giết vài trăm ngàn người trong chiến dịch Đấu Tố, sau đó, sửa sai bằng cách xử tử những cán bộ đã thi hành lệnh Đấu Tố của ông ta. Chính Hồ Chí Minh, trước khi chết, đọc bài thơ chỉ thị cho cuộc tấn công Tết Mậu Thân nướng gần trăm ngàn bộ đội, và vài chục ngàn quân nhân và dân sự miền Nam. Riêng ở Huế, với lệnh của Hồ Chí Minh, bọn đồ tể khát máu đã giết gần 6000 người vô tội bằng cách xỏ xâu, rồi xử bắn, hoặc đập đầu bằng cuốc cho chết. Hàng chục nấm mồ tập thể được tìm thấy với những thây người bị đập chết như mèo chó. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, Hồ chí Minh biến thành cái xác thối rữa nằm trong Ba Đình.

Nhìn lại tình hình Việt Nam ngày nay, chúng ta cũng thấy đảng Cộng Sản Việt Nam đang làm rất nhiều những hành động cực kỳ phi lý.

1-Cúi đầu nhục nhã dâng cống đất nước Tổ Tiên cho Trung Cộng. Ngoài việc nhượng Tây Nguyên cho Trung Cộng, xua đuổi dân chúng ra khỏi miếng đất sinh sống của họ, và gây họa cho dân chúng với các phó sản của Bâu xít như bụi đỏ, đất đỏ, và các chất hóa học, Cộng Sản VN còn nhục nhã cúi đầu để mặc Trung Cộng chiếm luôn Biển Đông, măc cho ngư phủ bị đâm, bị bắt cóc đòi tiền chuộc, mặc cho ngư dân ở nhà chờ chết đói. Miền cực bắc, từ Móng Cái trở lên, đã lặng lẽ trở thành các sân Golf khổng lồ của trung Cộng. Các đảo nhỏ ở chung quanh miền cực bắc này cũng lặng lẽ trở thành đảo của Trung Cộng. Dân chung quanh vùng Móng Cái chuyển sang nói tiếng Quan thoại thay vì tiếng Việt. Và giống như ở Thác Bản Giốc, dân chúng tiếp cận biên giới được phát thẻ căn cước bằng chữ Trung Hoa. Thiếu nữ, phụ nữ Việt dần dần biến thành vợ của người Hoa, rồi đẻ con mang quốc tịch là người Hoa. Chung quanh các xướng, xí nghiêp của Trung Cộng, thợ Trung Cộng có thể tập hợp cả hai trăm người xông vào đánh cả làng Việt, mà Công An bỏ chạy trối chết. Nếu có người Việt nào xâm phạm vùng cấm địa của Trung Cộng, thì bị treo bêu ngoài nắng.Còn ngược lại, nếu thợ Trung Cộng có hãm hiếp phụ nữ bản xứ, sẽ được xử lý nội bộ trong phạm văn phòng của các Thái Thú.

Gần đây nhất, Cộng Sản Việt Nam đã cho Trung Cộng “trúng thầu” xây dựng đường cao tốc Bắc Nam, thợ Trung Cộng rồi đây tung tăng cùng khắp từ Nam ra Bắc. Như thế, coi như toàn bộ nước Việt thân yêu của mình nằm trong tay Trung Cộng mất rồi. Miền cực Bắc, thì Tầu Cộng chiếm làm cơ quan quân sự, làm sân Golf. Biển Đông nằm trong tay Trung Cộng. Miền Trung (Tây Nguyên) nộp dâng cho Trung Cộng. Bây giờ, ruột quê hương từ Nam ra Bắc cũng nằm dưới sự điều động của Trung Cộng!

Còn đâu quê hương? Còn đâu giải đất phì nhiêu từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mâu? Còn đâu Tổ Quốc đã ngàn năm anh dũng chống lại Nguyên, Mông, Thanh, Hán, Minh? Còn đâu đất nước anh hùng với các tên tuổi vang lừng thế giới: Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Nam Đế, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, và các đời vua Đinh, Lê, Lý, Trần, Hậu Lê, rồi Quang Trung Đại Đế? Mai mốt, nếu nhân dân không ra tay, rồi Việt Nam sẽ biến thành một quận huyện của Tầu, như Tân Cương, như Tây Tạng, như Mông Cổ. Bản đồ Việt Nam sẽ đổi thành mầu Trung Cộng. Tự điển thế giới sẽ ghi chép: “Việt Nam = một phần đất đặt dưới quyền cai trị của Trung Hoa”. Những thế hệ sau sẽ không còn biết đến những anh hùng dân tộc, sẽ không còn nhớ đến hàng triệu chiến sĩ đã hy sinh để bảo vệ từng tấc đất ông cha. Họ sẽ không biết máu của các chiến sĩ yêu nươc đã đổ ra miên man, nếu trải ra được, chắc sẽ ngập cả nhiều vùng.

2-Đàn áp cực kỳ phi lý những người yêu nước:

Trong khi thi hành những hành động phản quốc này, các lãnh đạo Cộng Sản lại trấn áp chính những người yêu nước của mình. Cộng Sản Việt Nam cấm thanh niên, sinh viên không được biểu lộ tình yêu nước của họ, không được biểu tình, không được trương biểu ngữ chống Trung Cộng! Nhà cầm quyền bắt bớ giam cầm bất cứ ai nói lên tiếng nói yêu nước. Bao nhiêu thầy giáo, nhà văn, mục sư, linh mục, ni sư, thanh niên, sinh viên, “Blogger” và rất nhiều người bị bắt chỉ vì lên tiếng nói yêu nước. Nguyễn vũ Bình, Mục sư Nguyễn Công Chính, bố con Đoàn huy Chương, Đoàn văn Diên, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Bá Đăng. Điếu Cầy, Trương minh Đức, Trần Quốc Hiền , Lê thị Kim Thu, Lê Thăng Long, Trần Anh Kim, Linh Mục Nguyễn Văn Lý.. cả gần ngàn người đều vào tù khi không có người nào mang tội với lương tâm mình.. Điều này chứng tỏ nhà cầm quyền đã công khai xác nhận họ chính là những tên nô lệ của Trung Quốc, chỉ biết hành động theo lệnh chủ.

3-Trù dập một cách không khoan nhượng những việc bảo vệ tài sản tư riêng của dân chúng. Từ Thái Hà, Tòa Khâm Sứ, Đồng Chiêm, Cồn Dầu…đến Tam Tòa, công anh đã xử dụng côn đồ dùng hung khí đánh đập dân công giáo, đánh cả linh mục, tu sĩ. Dư luận quốc tế đang đồng loạt tấn công Đảng Cộng Sản Việt Nam qua sự việc vô nhân và phi lý này.

4--Vi phạm nhân quyền trầm trọng. Để đối phó với các nhà tranh đấu cho dân chủ, họ đã dùng các biện pháp không có trong lịch sử văn minh, như dùng xe đụng người đối kháng Phương Thi, Hồ thị Bích Khương, đánh đập Bích Khương dã man, đổ phân tươi vào nhà Trần Khải Thanh Thủy, rồi dùng Super clue dán khóa của nhà văn này. Công an còn dùng búa chặt nhượng chân người biểu tình ôn hòa. Họ áp dụng luật Khẩn cấp để bắt các một loạt luật sư yêu nước; những tiếng nói bảo vệ dân chúng khỏi bị ức hiếp lại là đối tượng bị bắt nhốt nhiều nhất. Hiện nay, có 9 luật sư đang nằm trong tù không được xét xử, và không được quyền tự bảo vệ mình.

5-Cực kỳ phi lý khi cho Tổng Cục 2 bao trùm lên quân đội và chính trị. Những dấu hiệu dẫy chết đang lồ lộ hiện ra với những xáo trộn nội bộ. Tổng Cục 2, một bộ phận cực kỳ phi lý lại nằm trên quân đội và chính quyền. Theo báo cáo của tướng CS Võ Nguyên Giáp thì “Nguyễn Chí Vịnh đã “qua mặt”, đã “lừa” được hầu hết lãnh đạo cấp cao của Quân đội, Đảng, Nhà nước, thậm chí “bỏ túi” được các vị Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, Phạm Văn Trà, Lê Văn Dũng, Nguyễn Huy Hiệu, Phạm Văn Long…” Thiếu Tướng và Đại Tá Công An bắt người tham nhũng lại bị nhốt vì tội “đã bắt người tham nhũng…” Phóng viên điều tra tôi tham ô, nhũng lạm lại bị tù vì tội “dám tố cáo kẻ tham nhũng”.. Vì nhìn thấy các tội ác tầy trời như thế của Đảng Cộng Sản mà rất nhiều đảng viên đã anh dũng từ bỏ đảng. Một số cựu đảng viên, bộ đội lại trở thành những chiến sĩ đấu tranh cho Dân Chủ và Tự Do không mệt mỏi, bất chấp việc có thể phải hy sinh chính mạng sống mình.

Chế độ dã man, tàn ác, bán nước như thế hiện đang dẫy chết qua những hành động đầy thú tính của họ. Một bài thơ “Một ngày phải khác mọi ngày” của một tác giả đang còn ở Việt Nam đã viết lên những dòng chữ cay đắng như sau:

Chào một ngày đất nước tự tiêu vong

Cỗi rễ văn hiến 4000 năm trốc gốc

Tuổi teen gối đầu giường Lý An, Ngô Vũ Sâm, Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca

lạ hoắc

Panô giăng khắp nơi hình ảnh Củng Lợi, Chương Tử Di, Thành Long phơi phới

toét miệng cười


Chào một ngày phát triển giống đười ươi

Đi trên xã tắc thấy người thua xa khỉ

Thấy lô cốt ngáng đường, thấy nước ngập tận mông, thấy thánh hiền sợ quỷ

Thấy truyền thống chống ngoại xâm co rúm lại vì ... tiền



Chào một ngày vong bản vì ... hèn

Sống chết mặc bay, túi thầy vô cảm

Ải Nam Quan nằm ngoài ranh giới Việt Nam, xưa rồi Diễm...

Nước mắt Nguyễn Trãi khóc Nguyễn Phi Khanh rơi ở tận nước Tàu

Chào một ngày bãi biển hóa nương dâu

Thác Bản Giốc rời Cao Bằng như có cánh

Thắng cảnh để lại của tiền nhân bị cháu con ghẻ lạnh

Các di tích, kỳ quan cứ mất tích đều đều

Chào một ngày hình chữ S tong teo

Tài nguyên bôxít bị đào như bọ xít

Nhôm và đôla chẳng thấy đâu chỉ thấy đất Tây nguyên rên xiết

Ô nhiễm mạch ngầm, nước sông làm ngẹt thở Chín Con Rồng


Chào một ngày long mạch bị xới tung

Máu bầm đất đỏ bazan, máu tràn ra hải đảo

Ai cho phép Hoàng Sa, Trường Sa thành Tam Sa lếu láo

Tội nghiệp rừng cọc nhọn của Hưng Đạo Đại Vương trên sóng Bạch Đằng


Chào một ngày giống hệt cõi âm

Những xác chết anh hùng bật dậy

Máu trả máu, đầu trả đầu. Nhớ đấy !

Mãi quốc cầu vinh tất quả báo nhãn tiền

Chào một ngày soi rõ mặt anh em…

"Ngày soi rõ mặt anh em” nhất định đang đến gần.

Copyright © 2008 Saigon Echo. All Rights Reserved.

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

THẦN CÁO HỒ DÂM TẶC (2)

THẦN CÁO HỒ DÂM TẶC (2)


Cứ bảo Cáo Hồ đếch có cu

Nói năng trật lất sẽ đi tù

Không cu sao rặn ra thằng Mạnh !?

Dốt đặc lên làm Tổng Bí Đu !



Cả lũ cháu ngoan của Cáo Hồ

Đều qua tay Cáo thông hồ-lô

Khai thông huyệt đạo hoa trinh nữ

Từng cháu ngoan – Cáo ĐÃ thấy mồ !



Pắc-Pó đêm ngày ngoáy lắc-lia

Tây, Tàu, Nga, Việt…dớt lia-thia

Vợ người, già, trẻ…tuốt-tuồn-tuột

Cùi, hủi, Mán, Tày…đớp tía-lia !


Tập thể Ba Đình lũ súc sinh

Tôn vinh Hồ Tặc vẫn còn trinh

Bảo lưu cái ĐẢNG-MU-RÙA ấy

Đẻ rặt dâm tà đến thất kinh..!



Mặt dơi, đầu thú, cắc kè thân

Siêu bịp đô la cướp của dân

Bán nước cầu vinh xì-xụp lạy

Nghìn năm đô hộ để dung thân


Chết rồi, Đảng cướp vẫn suy tôn

Thăng chức THẦN DÂM TẶC – DÂM BÔN

Hau-háu Cáo nhìn khe nhóp-nhép

Thòm-thèm hai mép dải cầu hồn



Đêm ngày luân chuyển một giai nhân

Chàng hãng khoe mu để nhử Thần

Cáo mới hộ trì dân cả nước

Nhốt vào địa ngục sống trần thân



Ba Đình, lăng Cáo quá vô duyên

Xác Cáo thúi-um ai cũng phiến

Cộng Việt đêm ngày quỳ mọp lạy

Dâng con, hiến vợ thỏa cơn ghiền !

***

Thế gian đời Cáo quá tèm-hem !

Địa ngục trầm luân Cáo vẫn thèm

Hồn Cáo phất phơ theo bóng sắc

Váy dài, váy ngắn Cáo chui rèm..!!!


JESSICA DIỄM PHAN


TÀI LIỆU TÌNH BÁO VỀ VỤ CSVN BÁN NƯỚC

TÀI LIỆU TÌNH BÁO VỀ VỤ CSVN BÁN NƯỚC



Vài sự kiện dẫn đến bán nước của csvn

TÀI LIỆU TÌNH BÁO VỀ VỤ CSVN BÁN NƯỚC

Sau vụ CSVN bán nước cho Trung Cộng, theo lời ông Hoàng Minh Chính cho biết thì không ai biết được ai trong bộ chính trị đã ký tên trong vụ bán nước nầy . Bộ chính trị CSVN đã dấu nhẹm chuyện nầy và BÍ MẬT ĐÃ được BẬT MÍ và sau đây là những diễn biến về cuộc BÁN NƯỚC NHƯ SAU:

1) Lê Khả Phiêu bị Trung Quốc gài Mỹ Nhân Kế lấy cô Trương Mỹ Vân (Cheng Mei Wang) lúc Lê Khả Phiêu sang thăm Trung Quốc năm 1988 và sanh được một bé gái. LKP không đem con về vì sợ tai tiếng đưa đến nhiều lần Trung Cộng gửi văn thư đòi lấn vùng biển vào tháng 1 năm 1999. Đồng thời đòi đưa ra ánh sáng vụ nầy nếu LKP không hợp tác. Và buộc Lê Khả Phiêu phải hạ bút ký bản hiến biển ngày 30 tháng 12 năm 1999.

2) Ngày 31 tháng 12 năm 1999 phái đoàn Trung Quốc cầm đầu do ông Tang Jiaxuan và tình báo TQ sang Việt Nam, họ gặp kín ông Lê Khả Phiêu bàn thêm về vấn đề hiến đất .

3) Ngày 25 tháng 2 năm 2000, Lê Khả Phiêu phái Nguyễn Dy Niên sang Trung Quốc, ông Nguyễn Dy Niên cho biết Lê Khả Phiêu đã đồng ý việc hiến thêm đất.

Trung Quốc nghe tin rất hoan hỉ mở tiệc chiêu đãi Nguyễn Dy Niên một cách nồng nhiệt với nhiều Cung Tầng Mỹ Nữ ở nhà khách Diao-yu-tai ăn nhậu cùng ông Ngoại Trưởng Tang Jiaxuan .

4) Bộ Trưởng Trung Quốc Tang Jiaxuan gửi thư kín nhắn tin muốn gặp Bô. Trưởng CSVN tại ThaiLand khi ông viến thăm nước nầy. Ngày 26 tháng 7 năm 2000. Ông Nguyễn Duy Niên đáp chiếc Air Bus bay từ phi trường Nội Bài vào lúc 6 giờ 47 sáng sang ThaiLand gặp Bộ Trưởng Ngoại giao Trung Quốc tại khách sạn Shangri-La Hotel Bankok phía sau phòng Ballroom 2. Cuộc gặp rất ngắn ngủi. Tang giao cho Niên một chồng hồ sơ đòi CSVN hiến thêm đất, biển trong hồ sơ ghi rõ TQ đòi luôn 50/50 lãnh hải vùng Vịnh Bắc Việt, đòi VietNam cắt 24,000 sp Km vùng biển cho TQ. Ngày 28 tháng 7 bộ chính trị nhóm chóp bu họp kín.

5) Sau hai tháng họp kín và bàn bạc. Bộ chính trị CSVN cử Phan Văn Khải qua gặp mặt Lý Bằng. Phan Văn Khải bay chuyến máy bay sớm nhất rời Việt Nam ngày 26 tháng 9 năm 2000 qua Bắc Kinh và được xe Limo chở từ phi trường Bắc Kinh về Quảng Trường Nhân Dân vào trưa hôm đó. Nhìn thấy mặt Khải tỏ vẻ không hài lòng và hoan mang về vụ hiến đất (Điều nầy chứng tỏ Khải không rõ chuyện nầy). Lý Bằng cho Khải biết là hai tay Lê Khả Phiêu và Giang Trạch Dân đã gặp nhau 2 lần cho vụ hiến đất rồi. Lý Bằng ôm chặc PVKhải và khen Đảng CSVN làm việc rất tốt và ông cho biết là đã có Nông Đức Mạnh (lúc đó là chủ tịch Quốc Hội DCSVN) đã đi đêm sang Trung Quốc vào tháng 4 năm 2000 và Lý Bằng đã gặp lại Nông Đức Mạnh, vào tháng 8 năm 2000 ở New York Hoa Kỳ. Lý Bằng cho biết Nông Đức Mạnh phải được cử làm Bí Thư DCSVN sau khi Lê Khả Phiêu xuống, nếu không thì sẽ bị Trung Quốc "đòi nợ cũ" . Khải trước khi về vẫn khước từ vụ hiến vùng biển VN và nói với LB là sẽ xem lại sự việc. Lý Bằng nhăn mặt bắt Khải ngồi chờ, vào gọi điện thoại, nói gì trong đó và trở lại nói là Chủ Tịch Giang Trạch Dân muốn gặp Khải tại Zhong-nai-hai và sau đó Khải được đưa đi gặp GTD và cho ông Zhu Rongji hù dọa Khải nói: Trung Quốc đã nắm trong tay Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh ...nếu không nghe lời TQ Khải sẽ bị tẩy chay và coi chừng bị "chích thuốc". Khải cuối đầu và run sợ, sau đó đòi về. Trước khi Khải về, một lần nửa Giang Trạch Dân nhắn Khải gửi lời thăm Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh chứ không nhắc tới tên người khác trong Quốc Hội CSVN. Khải không được khoản đải như một vị quốc khách vì tính tình bướn bỉnh vì không nghe lời đàn anh .........

6) Vào ngày 24 tháng 12 năm 2000 , Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao VN Lê Công Phụng được Trần Đức Lương phái âm thầm đến Trung Quốc gặp ông tình báo của Trung Quốc là ông Hoàng Di, ông nầy là cánh tay phải của Bộ Trưởng Ngoại Giao Trung Quốc. Ông ta nói tiếng Việt rất rành. Hai bên đã gặp nhau ở một địa điểm X gần biên giới Việt, (Tỉnh Móng Cái Việt Nam). Theo bản báo cáo cho bộ chính trị CSVN, ông Lê Công Phụng Cho biết lúc đầu ông Hoàng Di vẫn khăn khăn đòi chia 50/50 với Việt Nam về vùng biển Vịnh Bắc Việt "Beibu Bay" đòi lấy luôn đảo Bạch Long Vĩ sau đó ông Phụng, được bộ chính trị dặn trước là xin lại 6% của Vùng biển gần khu vực Bạch Long Vĩ vì đã được lâu đời là của Việt Nam . Kết Qủa cuộc đi đêm Việt Nam còn lại 56% Vịnh Bắc Việt và mất đi 16,000 sq Km vùng vịnh cho Trung Quốc.

7) Ngày 25 tháng 12 năm 2000, ông Trần Đức Lương rời Hà Nội qua Bắc Kinh gặp Giang Trạch Dân và được đưa về Thành Bắc của Quảng Trường Nhân Dân, theo tài liệu lấy được của tình báo Trung Quốc. Trần Đức Lương và Lê Khả Phiêu chính thức quyết định thông qua bản hiệp ước hiến đất bất chấp lời phản đối của Khải và nhiều người trong quốc hội. Phe thân Nga và Phe Miền Nam đã không đủ sức đấu với Lê Khả Phiêu và Trần Đức Lương. Bản hiến chương hiến đất cho Trung Quốc được chính Giang Trạch Dân và đảng CSTQ trả cho số tiền là 2 tỉ US Dollar được chuyển cho Việt Nam qua hình thức Đầu Tư. DCSTQ chỉ thị cho DCSVN sẽ phải làm gì trong kỳ đại hội đảng thứ 9 vào tháng 3 năm 2001 sắp tới. Trần Đức Lương được khoản đải ở Thành Bắc QTNN.

Ngày 26 tháng 12 năm 2000 vào lúc 2 giờ trưa, Lý Bằng được cận vệ đưa tới gặp Trần Đức Lương ở Quảng Trường Nhân Dân. Lý Bằng cho Lương biết là số tiền 2 tỉ dollar để mua 16,000 sq km vùng vịnh Beibu của Việt Nam là hợp lý. Trần Đức Lương cám ơn DCSTQ về số tiền nầy. Số tiền 2 tỉ dollars nầy được Lương đem về để làm bớt sự phẩn nộ của Khải, Kiệt và những nhân vật khác trong quốc hội CSVN. Ông Lý Bằng nhắc lại chuyện Trung Quốc đã bán vũ khí và hổ trợ cho đảng CSVN trong thời gian chiến tranh và số nợ trên Trung Quốc dùng để trao đổi mua lại vùng đất Bắc Sapa của Việt Nam, Ải Nam Quan, Bản Dốc, Cao Bằng.... Thêm lần nữa Lý Bằng chỉ gửi lời thăm Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh !. Sau đó Lương được mời lên xe Limo và đưa về Zhong-nan-hai để gặp Zhu Rongji . Zhu Rongji không nói gì khác hơn là nhắc lại số tiền 2 tỉ dollars sẽ được giao cho Việt Nam sau khi Lương trở về nước.

Copyright © 2008 Saigon Echo. All Rights Reserved.